Edit: Bờ Lu
Dung Phương Lâm nhận ra chiếc nhẫn kim cương! Nó từng ở trước mắt bao người được chính anh trai cô đính hôn với người phụ nữ này!
Dường như có một chậu nước trộn lẫn với vụn băng từ trên đỉnh đầu đổ xuống khiến Dung Phương Lâm lạnh thấu xương, máu huyết đều đông cứng lại. Cô mím chặt môi dựa lưng vào hốc cây thông lùn, nín thở.
Dương Tú Thành hôn lên mặt Đỗ Lan Hinh, thì thào bên tai: “Đợi lâu không? Mặt đều lạnh cả rồi. Có cái gì lại không thể ở trong nhà nói?”
“Bên trong nhiều người nhiều miệng”. Đỗ Lan Hinh run run rúc vào lòng ngực hắn, “Em chỉ có vài lời. Có chuyện này muốn nới với anh”.
“Làm sao vậy?” Dương Tú Thành mở áo khoác cuộn lấy tình nhân, “Dung Gia Thượng lại nói gì sao?”
“Không liên quan tới hắn”. Đỗ Lan Hinh đưa ngón tay quấn quấn cà vạt Dương Tú Thành, có chút do dự nói, “Anh còn nhớ không, thời điểm hai chúng ta ở Hàng Châu, em có uống loại thuốc kia, anh còn tưởng em bị bệnh, đúng không?”
Dương Tú Thành suy nghĩ một lúc mới hiểu ra ý tứ của Đỗ Lan Hinh liền mỉm cười: “Không thể trách anh. Chuyện đó xác thật chỉ có phụ nữ các em mới biết. Thế nào rồi? Thuốc đó không tốt cho cơ thể em?”
Đỗ Lan Hinh cười khổ, “Cũng không biết có tác dụng không. Lần đầu của hai chúng ta, ở trong khoang xe lửa khi đó... Em lúc ấy không tính...”
Dương Tú Thành chợt hiểu ra, gương mặt sửng sốt.
Thật lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079988/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.