Chương trước
Chương sau
Edit: Bờ Lu

“Lại đây”. Mạnh Cửu nhìn cô cười dịu dàng, vươn một cánh tay về phía cô, “Lại đây, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện”

Phùng Thế Chân siết chặt con dao giấu trong tay.

Tiếng bước chân nặng nề dồn dập sau lưng. Phùng Thế Chân còn chưa kịp quay đầu lại đã bị người kia một tay ấn vào vai, một tay mạnh mẽ đoạt lấy con dao cô đang giấu sau lưng rồi ném bộp xuống sàn nhà.

“A --" Mạnh Cửu đột nhiên mất khống chế hét chói tai, nắm lấy một đống thuốc màu ném về phía Phùng Thế Chân.

Người đoạt dao đem Phùng Thế Chân kéo lại, thân hình cao lớn chắn phía trước. Màu sơn dính vào bộ tây trang đắt tiền, một chút văng lên sườn mặt gầy của anh ta.

Hai gã sai vặt chạy vội vào, cầm theo sợi dây thừng mềm, đè Mạnh Cửu ra đất rồi trói lại. Mạnh Cửu điên cuồng giãy giụa, đạp chân la hét, khóc lớn như đứa trẻ ăn vạ vì không lấy được món đồ chơi ưa thích.

“Không muốn, cô ấy là của em! Anh hai hư! Anh hai bắt nạt em! Em muốn cô ấy!”

Sắc mặt Mạnh Tự An đen như đáy nồi bị cháy, giọng nói trầm khàn ẩn chứa tức giận, “Đưa nó đi, tắm rửa sạch sẽ. Gọi bác sĩ Trần tới tiêm cho nó!”

Sai vặt lập tức vâng lời, cùng nhau đem Mạnh Cửu vừa giãy giụa vừa khóc từ phòng vẽ tranh theo cửa hông đi ra ngoài. Tiếng Mạnh Cửu khóc lóc om sòm cùng tiếng sai vặt dỗ hắn bị ngăn bên ngoài cánh cửa.

Cả người Phùng Thế Chân còn chưa hết nổi da gà đã bị Mạnh Tự An lôi ra khỏi phòng vẽ.

“Thực xin lỗi, Thất gia. Tôi không cố ý!” Phùng Thế Chân lảo đảo đi theo, cố hết sức giải thích, “Cửu thiếu trước vẫn luôn nho nhã lễ độ, tôi không nghĩ đến hắn đột nhiên... Thực xin lỗi...”

Xuống lầu rồi đi vào cửa hông, Mạnh Tự An kéo Phùng Thế Chân đến trước mặt, nhìn thẳng vào hai mắt cô. Khoảng cách hai người rất gần, cơ thể gần như chạm vào nhau. Phùng Thế Chân có thể cảm nhận được hơi ấm nam tính quyện với mùi rượu ngoại và hơi xì gà quen thuộc. Tim cô đập hoảng loạn, muốn tránh thoát lại phát hiện không cách nào thoát được.

Mạnh Tự An thở nặng nề giống như một con sư tử đang giận dữ. Hắn đưa tay nắm lấy cằm Phùng Thế Chân, buộc cô nâng mặt đối diện ánh mắt hắn.

“Cô biết nó là ai không?”

Phùng Thế Chân rũ mắt, vẫn không nhìn hắn, “Chính anh ta nói... Thất gia, tôi không có đi tìm. Trước đó tôi cũng không biết có anh ta tồn tại”.

“Giờ thì đã biết”. Mạnh Tự An cười lạnh.

Phùng Thế Chân cuối cùng cũng liếc nhìn anh ta, “Tôi không phải người mồm mép, Thất gia yên tâm. Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài”.

“Nói cũng không sao”. Mạnh Tự An nặng nề buông cằm cô, “Không bao lâu nữa, toàn Thượng Hải sẽ biết sự tồn tại của nó. Về phần cô ...”

Phùng Thế Chân cúi đầu rũ mắt: “Tôi sẽ xem như chuyện vừa rồi chưa phát sinh qua”.

Mạnh Tự An hừ một tiếng buông lỏng tay ra. Phùng Thế Chân thoát khỏi vòng tay hắn, loạng choạng hai bước mới đứng vững.

“Cô không phải người thích lo chuyện bao đồng, Thế Chân”. Mạnh Tự An nói tiếp, “Đây là phẩm chất tốt, đừng nên thay đổi”.

“Tôi biết rồi, Thất gia”. Phùng Thế Chân điều chỉnh lại hô hấp, “Đúng rồi, Dung Gia Thượng vừa nói cho tôi biết, Hashimoto Shiori có ý muốn loại Đỗ Lan Hinh, sau đó đem theo Kim Kỳ Lân gả cho hắn”.

Mạnh Tự An cười rộ lên, “Dung Gia Thượng này của cô thật đúng là chạm tay một cái liền bỏng. Nhưng tôi nghĩ Dung Gia Thượng còn chưa nói hết. Giao dịch này không chỉ đặt cọc bằng một hôn sự đơn giản như vậy”.

“Tôi sẽ lưu ý” Phùng Thế Chân đáp.

“Cô tự mình tìm hiểu”. Mạnh Tự An nhìn cô thật sâu rồi cảnh cáo, “Đừng tiếp cận em trai tôi nữa. Lần sau, trong tay nó có lẽ không chỉ có thuốc màu”.

Phùng Thế Chân thực sự nhịn không được, quay đầu lại, “Không dám gạt Thất gia, tôi cũng không hy vọng đâu!”

Cô xoay người kéo cửa định rời đi.

“Đứng lại!” Mạnh Tự An nhìn váy áo mỏng manh trên người Phùng Thế Chân, “Chờ ở đây, đừng đi đâu!”

Hắn để lại một mình Phùng Thế Chân rồi sải bước đi. Cô cũng chẳng hiểu ra sao, chỉ đứng chờ ở cửa.

Một khi yên tĩnh, thanh âm bốn bề sẽ bị phóng đại. Phùng Thế Chân đứng chờ một lúc lâu, bỗng nhiên nghe được một tiếng khóc mỏng manh từ đâu truyền đến.

Vừa rồi mới bị Mạnh Cửu làm cho sợ hồn vía lên mây, hiện tại lại nghe thấy tiếng khóc quỷ dị, Phùng Thế Chân tuy gan lớn cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Mạnh Tự An sống ở cái nơi quái quỷ gì thế này?

Phùng Thế Chân nghiêng tai nghe ngóng trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy tiếng khóc kia có chút quen tai. Cô lần theo âm thanh, đẩy cửa liền thấy thiếu nữ ngồi ghế dựa ngoài hành lang, khóc đến thương tâm.

“Phương Lâm?”

Dung Phương Lâm ngước khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn lên, thấy Phùng Thế Chân liền nấc một tiếng nức nở khóc lớn.

Phùng Thế Chân vội vàng đi qua ôm lấy, “Xảy ra chuyện gì? Sao em ở đây một mình? Có người bắt nạt em phải không?”

Dung Phương Lâm không ngừng lắc đầu, muốn mở miệng lại khóc đến lời cũng không rõ ràng.

Phùng Thế Chân lấy khăn tay ra lau mặt, kiên nhẫn dỗ dành: “Có cái gì không vui, nói cho tôi nghe đi. Nhất định sẽ giữ bí mật cho em”.

Dung Phương Lâm rất tín nhiệm Phùng Thế Chân, nhưng Đỗ Lan Hinh cùng Dương Tú Thành yêu đương vụng trộm còn có thai, một cô bé thân là khuê nữ như cô thật đúng là nói không nên lời. Chỉ là vừa nhớ tới lại vừa thẹn vừa oán hận, cô cầm khăn trong tay giống như hai người không biết xấu hổ kia, thẳng tay xé rách.

Phùng Thế Chân hết cách, chỉ âm thầm đứng vỗ lưng an ủi cô bé.

Dung Phương Lâm khóc xong mới khàn khàn nói: “Cô Phùng, cô nói trên đời này, vì sao rõ ràng có người đã đính hôn còn đi thích người khác?”

Phùng Thế Chân thiếu chút nữa còn cho rằng chuyện giữa mình và Dung Gia Thượng bị Phương Lâm phát hiện. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù biết, Dung Phương Lâm cùng lắm chỉ giật mình kinh ngạc, không đáng khóc thương tâm đến vậy. Phùng Thế Chân chỉ cảm nhận được một cô gái đang thất vọng về tình yêu, liền nhẹ giọng an ủi: “Người xưa có viết: Tình bất tri sơ khởi, nhất vãng nhi thâm. Loại cảm tình này, nguyên nhân là vì không thể tự mình khống chế mới có thể xảy ra nhiều chuyện vui buồn tan hợp. Đây cũng là chỗ mê người của tình yêu, không phải sao?”

Dung Phương Lâm mở to đôi mắt đã khóc sưng thành quả đào: “Nhưng cô ấy đính hôn rồi mà!”

Phùng Thế Chân cười khổ: “Từ xưa đến nay, tình yêu đều không phải điều kiện tiên quyết của hôn nhân”.

“Vậy tình yêu là gì?”

Vấn đề mày, trước giờ không có mấy người đưa ra được đáp án.

Phùng Thế Chân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật may mắn. Trong đời mà có thể gặp được tình yêu chân thành nhất, dù có được điều mình mong muốn hay không thì đó cũng là may mắn nhất trong đời rồi”.

Dung Phương Lâm như suy tư gì, “May mắn... Cho nên, bọn họ mới có thể như vậy sao...”

“Thế Chân!” Tiểu Bảo Lệ vội vàng tìm đến, phía sau còn có mụ mụ đem theo áo khoác.

Dáng vẻ Dung Phương Lâm lúc này không tiện gặp người, lập tức đứng dậy chào tạm biệt Phùng Thế Chân, cúi đầu chạy đi mất.

Tiểu Bảo Lệ nhìn theo bóng lưng Dung Phương Lâm, kéo Phùng Thế Chân lên, “Sao cô lại chọc Thất gia tức giận rồi? Quần áo anh ta là cô làm bẩn? Mà thôi quên đi, tôi cũng không muốn biết. Nào, mặc áo khoác vào đi, tôi đưa cô về nhà tôi”.

Phùng Thế Chân chán nản nhìn cô cười trừ.

Tiểu Bảo Lệ đưa Phùng Thế Chân về chung cư nhà mình, giao cho mụ mụ chăm sóc thật tốt cô rồi quay lại vũ hội. Phùng Thế Chân tẩy trang, tắm bồn nước nóng trong phòng dành cho khách, cả người ấm đến đỏ bừng, tà khí trong người cuối cùng cũng tiêu tán.

Cô nhìn lòng bàn tay chính mình, nơi đó còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo từ con dao. Kỳ thật cô cũng chỉ theo bản năng muốn bắt lấy thứ gì để phòng ngự. Nếu Mạnh Cửu lấy súng thay vì sơn, cô cầm dao cũng vô dụng.

Tiếng gào của Mạnh Cửu giống hệt như oan hồn cứ quanh quẩn bên tai không tiêu tan, thỉnh thoảng lại điên cuồng gào rống, “Không đúng! Không phải như thế!” Trong chốc lát lại biến thành trẻ con, “Không chịu! Muốn cô ấy cơ!”

Hắn muốn mình làm cái gì?

Liên tưởng đến những bức họa vặn vẹo trong phòng vẽ, Phùng Thế Chân lại rùng mình, nhanh chóng đem mấy chuyện này vứt ra khỏi đầu.

Sau khi trở về nhà, nằm trên giường, Phùng Thế Chân nhìn ánh sáng đèn đường le lói chiếu qua cửa sổ. Sợ hãi qua đi, nghi hoặc khác lại nổi lên.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Mạnh Cửu đã cảm thấy có chút quen mắt. Mới đầu cô nghĩ tới do hắn là em trai Mạnh Tự An, đương nhiên sẽ giống, nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì không hẳn là vậy.

Mạnh Cửu ngũ quan mềm mại tinh tế, hình dáng khuôn mặt nhu hòa lại càng nghiêng sang vẻ nữ tính. Khuôn mặt Mạnh Tự An lại cứng cáp, mày kiếm mắt sáng, khí khái nam tử mười phần. Hai anh em muốn nói giống, cũng chỉ có vành môi là tương tự. Để hai khuôn mặt hai nơi liền không tìm ra điểm giống nhau.

Nhưng thực ra Phùng Thế Chân còn cảm thấy Mạnh Cửu giống một người khác.

Sống mũi, lông mày, khóe mắt khi cười lên còn dập dềnh nét phong tình...

Thanh niên áo trắng quay lại, nhìn cô mỉm cười.

Phùng Thế Chân đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy từ trên giường.

Dung Gia Thượng! Mạnh Cửu giống Dung Gia Thượng!

Ngũ quan không giống, nhưng hình thể kia, tấm lưng kia, chính là phiên bản gầy yếu của Dung Gia Thượng!

Phùng Thế Chân xốc chăn bước ra khỏi giường, thậm chí còn không mang dép, chân trần đi đi lại lại.

Chị gái Mạnh Tự An thời trẻ từng yêu đương với Dung Định Khôn, sau đó bị bội tình bạc nghĩa, Phùng Thế Chân có biết chuyện này. Khi đó Dung phu nhân còn đang mang thai, đầu năm nay Dung Phương Lâm mới mười bảy tuổi. Cho nên, mười tám năm trước, Mạnh đại tiểu thư rất có khả năng mang thai một đứa trẻ, cùng gia đình đi Mỹ, sinh con rồi mắc bệnh qua đời ở đó.

Mạnh gia trước là gia đình hàn lâm nhà Thanh, gia phong cực nghiêm. Mạnh Tự An lúc trước cùng Phùng Thế Chân nói chuyện phiếm từng tiết lộ ông nội và cha vô cùng nghiêm khắc, bảo thủ, đặc biệt không thích phụ nữ xuất đầu lộ diện bên ngoài. Mạnh đại tiểu thư học mọi thứ ở nhà, cô học piano, cờ vua, thư pháp, hội họa, thơ ca và những bài hát truyền thống tao nhã nhất, nghe nói còn có tài hội họa cực tốt.

Phùng Thế Chân không khó tưởng tượng, một nữ sĩ như từ bức tranh cổ như vậy bước ra, cỡ nào làm cho người yêu thích phụ nữ văn nhã thanh lịch như Dung Định Khôn mê muội. Tuy nhiên, tình yêu Dung Định Khôn dành cho phụ nữ lại giống một đứa trẻ yêu thích kẹo trái cây nhiều màu, bên này mới nếm một miếng, nhìn thấy bên kia ngon hơn liền phủi tay bỏ trốn.

Mà Mạnh gia bảo thủ như vậy, ngay cả khi chuyển nhà sang Mỹ vẫn xem chuyện con gái chưa kết hôn đã có thai là vô cùng nhục nhã. Cho nên cháu ngoại mới thành em trai, cậu ruột biến thành anh cả. Còn Dung Định Khôn, cũng có một đứa con trai. Dung Gia Thượng có thêm đứa em nhỏ hơn hai tuổi!

Sắp xếp lại toàn bộ suy nghĩ, Phùng Thế Chân cảm thấy lạnh cả người, chân đã lạnh mất đi cảm giác. Cô hắt xì một cái, vội trở lại trong chăn.

Nghĩ đến bộ dạng Mạnh Cửu điên cuồng táo bạo, Phùng Thế Chân lại không nén được cười khổ. Có con trai như vậy, nhỡ có kéo đến trước mặt Dung Định Khôn hắn cũng chẳng buồn nhận. Hắn là người lãnh khốc ích kỷ, vợ, thê thiếp con cái đều là những thứ cho hắn dùng để nâng thể diện. Hắn yêu thương trưởng tử thừa kế đều mang theo mục đích rõ ràng, đối với đứa con trai không bình thường với tình nhân cũ, chỉ sợ hắn cũng mong nó đi theo người mẹ đã khuất cho rồi.

Mạnh Tự An hiển nhiên hiểu thói hư tật xấu của Dung Định Khôn, cho nên đem cháu mình giấu kỹ để bảo vệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.