Edit: Bờ Lu
“Lại đây”. Mạnh Cửu nhìn cô cười dịu dàng, vươn một cánh tay về phía cô, “Lại đây, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện”
Phùng Thế Chân siết chặt con dao giấu trong tay.
Tiếng bước chân nặng nề dồn dập sau lưng. Phùng Thế Chân còn chưa kịp quay đầu lại đã bị người kia một tay ấn vào vai, một tay mạnh mẽ đoạt lấy con dao cô đang giấu sau lưng rồi ném bộp xuống sàn nhà.
“A --" Mạnh Cửu đột nhiên mất khống chế hét chói tai, nắm lấy một đống thuốc màu ném về phía Phùng Thế Chân.
Người đoạt dao đem Phùng Thế Chân kéo lại, thân hình cao lớn chắn phía trước. Màu sơn dính vào bộ tây trang đắt tiền, một chút văng lên sườn mặt gầy của anh ta.
Hai gã sai vặt chạy vội vào, cầm theo sợi dây thừng mềm, đè Mạnh Cửu ra đất rồi trói lại. Mạnh Cửu điên cuồng giãy giụa, đạp chân la hét, khóc lớn như đứa trẻ ăn vạ vì không lấy được món đồ chơi ưa thích.
“Không muốn, cô ấy là của em! Anh hai hư! Anh hai bắt nạt em! Em muốn cô ấy!”
Sắc mặt Mạnh Tự An đen như đáy nồi bị cháy, giọng nói trầm khàn ẩn chứa tức giận, “Đưa nó đi, tắm rửa sạch sẽ. Gọi bác sĩ Trần tới tiêm cho nó!”
Sai vặt lập tức vâng lời, cùng nhau đem Mạnh Cửu vừa giãy giụa vừa khóc từ phòng vẽ tranh theo cửa hông đi ra ngoài. Tiếng Mạnh Cửu khóc lóc om sòm cùng tiếng sai vặt dỗ hắn bị ngăn bên ngoài cánh cửa.
Cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079990/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.