EDIT: BƠ
Dung Gia Thượng một bên cởi áo khoác, sau đó di chuyển ánh mắt nhìn Đỗ Lan Hinh và Dương Tú Thành, ranh mãnh cười nói: “Là anh hồ đồ quá rồi. Ngày mai anh sẽ nghỉ một ngày. Lan Hinh, em có muốn đi dạo mua đồ, hay là muốn đi xem phim không?”
Đỗ Lan Hinh đặt tay đại phu nhân xuống, dứng dậy cười nói: “Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, bận rộn là lẽ thường tình. Anh còn không phải là vì tương tai của hai chúng ta mà phấn đấu sao?”
Cô ta đi tới, thân mật sửa sang lại cổ áo cho Dung Gia Thượng. Dương Tú Thành mặt không thay đổi nhìn lướt qua, đưa cho chú ba nhà Đường gia một tấm thẻ.
Dung Gia Thượng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Đỗ Lan Hinh giữa tiếng cười đùa huyên náo, đem cô ta ra khỏi phòng đánh bài.
Cả hai nhanh chóng tách ra ngay khi vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người. Đỗ Lan Hinh vỗ eo, than thở: “Cả buổi chiều, tôi cùng bọn họ đánh tới bây giờ, anh không trở lại, eo của tôi chắc không thể đứng lên được quá.”
“Dương Tú Thành làm sao lại tới đây?” Dung Gia Thượng lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho Đỗ Lan Hinh một điếu thuốc.
Đỗ Lan Hinh ngửi thấy mùi thuốc lá, chán ghét nhíu mày một cái, nói: “Anh ấy là đi theo cùng cha anh đến đây, không liên quan gì đến tôi. Thế nào, thái tử gia, anh đã không chịu nổi việc Tú Thành xuất hiện ở trước mắt rồi à? Nói tới, rõ ràng là nhà Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079984/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.