Phùng Thế Chân im lặng một lúc, sau đó nhẹ gật đầu, nói: "Bất quá là một cái bóng màu đen thôi. Ở trong mơ, hắn có khi là một con chó đen to lớn muốn nhào tới cắn em, có khi là một tảng đá lớn, từ trên trời rơi xuống đẩy ngã em. Anh còn nhớ chuyện anh lúc anh 3-4 tuổi sao?"
Dung Gia Thượng suy nghĩ một chút, nói: "Anh nhớ lúc anh còn rất nhỏ, ở trong hoa viên chơi, bị ong mật đốt, đau đến khóc rất to. Về sau hỏi nhũ mẫu của anh, bà ấy nói là chuyện lúc anh 3 tuổi. Còn có một lần, là phu nhân sinh Phương Lâm và Gia Tân, anh đi lắc lắc cái nôi, lắc mạnh quá, hai đứa nó khóc lớn. Phu nhân xông lại một tay đẩy anh ngã xuống đất. Đó cũng là chuyện lúc 3-4 tuổi."
"Hay rồi " Phùng Thế Chân không khỏi lầm bầm, "Lần này đến lượt em thay anh cảm thấy khổ sở."
Dung Gia Thượng khẽ nở nụ cười, nắm lấy tay Phùng Thế Chân, "Hai chúng ta đều là những đứa trẻ không có mẹ, cha anh còn thùng rỗng kêu to. Chúng ta quả thật là "đồng bệnh tương liên"."
"Ai cùng anh "đồng bệnh."" Phùng Thế Chân mỉm cười, "Cha mẹ em rất thương em."
"Đúng, đúng." Dung Gia Thượng có chút cảm thán, "Cho nên nói, Thế Chân, anh thật hâm mộ em."
Hai người nhất thời đều không nói chuyện.
Tiệm trà ở Nam Kiều đã đổi chủ tiệm, chủ tiệm hiện tại là con trai của chủ tiệm cũ. Dung Gia Thượng giải thích ý định của mình và đưa ra đầy đủ tiền boa, chủ tiệm lập tức chạy về nhà nhanh như chớp, cõng ông già trên lưng đưa tới để khách nhân hỏi chuyện.
Ông chủ tiệm kia bị mù, nhưng có trí nhớ rất tốt. Dung Gia Thượng vừa hỏi hai câu, ông ta liền gật đầu nói: "Tôi nhớ được. Cặp vợ chồng chủ nhà trọ đã chết là cháu tôi và vợ của nó, tôi làm sao lại không nhớ được cơ chứ? Ba mẹ con tìm nơi ngủ trọ kia là ngồi xe lửa từ biên giới tây nam tới. Đứa bé tã bị ướt, còn ở trên mặt bàn trong quán thay tã. Lúc ấy còn có một bé gái mới vài tuổi."
Phùng Thế Chân nhẹ nhàng nói: "Lão nhân gia, cô bé kia chính là tôi."
Lão chủ tiệm chấn kinh, "Cô chính là cô bé được người đi ngang qua cứu sao? Ai da, cô thật đúng là phúc lớn mạng lớn!"
Phùng Thế Chân hỏi: "Ông còn nhớ mẹ tôi nói rằng bà ấy từ đâu tới không?"
Lão chủ tiệm lắc đầu, "Bọn họ chỉ ngồi một lúc rồi rời đi. Bất quá nghe giọng của mẹ cô, hình như là người trấn Quách gia."
Dung Gia Thượng bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn lão chủ tiệm, "Ông xác định là Quách gia trấn?"
"Quách gia trấn thế nào?" Phùng Thế Chân không hiểu nhìn về phía Dung Gia Thượng.
Lão chủ tiệm nói: "Tôi chỉ nghe giống thôi. Ba người bọn họ vừa lúc cũng là từ phía tây nam tới. Ở đầu kia, trấn Quách gia, thôn Vạn Kim, thôn Phúc Điền, khẩu âm đều không khác mấy. Bất quá nhắc đến chuyện ngày đó, giống như là mệnh vậy."
"Nói như vậy nghĩa là sao?" Phùng Thế Chân hỏi.
Lão chủ tiệm nói: "Cô nương, lúc mẹ cô đến đây, mặt trời đã ngả về phía tây. Bạn già ta liền khuyên cô ấy nghỉ chân ở nhà trọ trong trấn, ngày mai hẳn lên đường. Cô ấy lại nói có người chờ đón mình ở phía trước . Về sau cô ấy nhìn sắc trời quá tốt, thay đổi chủ ý, nghỉ ngơi ở cửa đông thị trấn, vừa vặn đụng phải những người đó. Nếu lúc đó cô ấy nghỉ ngơi ở trong trấn, có lẻ sẽ không gặp phải thảm họa này?"
Phùng Thế Chân ngồi im lặng.
Dung Gia Thượng lại hỏi: "Lão nhân gia, ông còn nhớ ai đánh xe không?"
Lão chủ tiệm nói: "Là một người đàn ông trẻ tuổi, gọi người phụ nữ kia là tẩu tử, chắc là em bên chồng."
Phùng Thế Chân kinh ngạc mở to mắt. Dung Gia Thượng hỏi: "Em không nhớ mình còn có một người chú sao?"
Phùng Thế Chân lắc đầu, "Em chỉ nhớ rõ ngồi xe thật lâu, không nhớ được người đánh xe."
Năm đó thảm án phát sinh, phòng tuần bộ chỉ đi qua hiện trường, căn bản không có tra kỹ. Cho đến hôm nay, Phùng Thế Chân mới biết rằng người đánh xe có thể là chú của mình.
"Nhưng mà..." Lão chủ tiệm còn nói, "Người đàn ông kia mang khẩu âm phương bắc, vóc dáng lại cao, không phải người địa phương."
Dung Gia Thượng vội hỏi: "Người này cũng đã chết?"
"Không có." Lão chủ tiệm lắc đầu, "“Sau khi ngọn lửa trong khu trọ được dập tắt, chỉ có ba thi thể được tìm thấy: vợ chồng cháu trai tôi, và người phụ nữ kia. Láng giềng chúng ta cũng thảo luận qua, đều cảm thấy vụ án này thật sự là kỳ quái ..."”
Trong nhà trọ có bốn người trưởng thành, hai đứa bé. Coi như bé trai nhỏ nhất bị kẻ cướp ôm đi, thì người đàn ông đánh xe đã biến mất ở đâu?
Thế đạo này cũng không thái bình, trên những tờ báo nhỏ của Thượng Hải, không phải hôm nay có giết người thì là ngày mai có bắt cóc, việc nhỏ như cướp bóc thậm chí không chiếm được ưu ái của báo nhỏ. Một vụ án xảy ra ở thị trấn xa xôi bên ngoài như thế này, một không liên quan đến người có tiếng tăm, hai không liên quan đến lượng lớn tiền tài, người của phòng tuần bộ cũng lười tốn tinh lực đi điều tra, chỉ lấy lý do giặc cỏ cướp bóc giết người để kết án.
Trên đường trở về Thượng Hải, Phùng Thế Chân tâm sự nặng nề, trầm mặc không nói.
Dung Gia Thượng một bên pha trà, một bên nói: "Người đàn ông lái xe này rất đáng nghi. Coi như hắn không phải hung thủ, nhưng là sẽ biết thân thế của cha mẹ em. Tìm được hắn, chí ít có thể tra được thân nhân của em."
Phùng Thế Chân tâm tình không ở chỗ này ừ một tiếng, bỗng nhiên nói: "Trấn Quách gia, cái địa danh này nghe quen tai đến kì lạ, rõ ràng bình thường không nghe người ta nói qua."
Dung Gia Thượng dừng một chút, nói: "Có lẽ là ở Dung gia nghe ai đó nhắc qua đi. Dung gia bọn anh là đến từ trấn Quách gia."
"Thật sao?" Phùng Thế Chân kinh ngạc, "Cái này cũng thật là trùng hợp. Ở quê các anh còn có ai?"
"Một hai người bà con xa." Dung Gia Thượng nói, "Cha ta thời trẻ liền rời nhà ra làm, ở quê gặp một trận dịch hạch, họ hàng chết bảy tám phần. Cha anh bởi vì ở bên ngoài nên tránh được."
Phùng Thế Chân nghĩ đến điều gì đó, nhếch khóe miệng cười khẩy nói: "Nếu mẹ em là người từ trấn Quách gia, vậy hai chúng ta có thể là người quen cũ nha."
"Không chừng em là chị gái anh." Dung Gia Thượng đem trà nóng đẩy đến trước mặt nàng.
Phùng Thế Chân giễu cợt: "Nếu thật sự là người thân, vậy thật là "lũ lụt vọt lên miếu Long Vương"." (vốn là người một nhà, bởi vì không biết nhau mà phát sinh xung đột tranh chấp)
Dung Gia Thượng cũng cười theo cô, nói: "Thế Chân, anh chỉ hỏi một lần thôi. Nếu em không muốn tra, vậy anh sẽ thu tay lại. Nhưng nếu như em muốn tìm hung thủ năm đó, tìm em trai của em. Vậy anh sẽ giúp em tra tới cùng!"
Phùng Thế Chân thu hồi ý cười, nhìn vào đôi mắt trong veo của người thanh niên trước mặt mình một cách nghiêm túc. Người thanh niên này ngày thường tuấn mỹ như vậy, làm cho người ta yêu thích như vậy, nhìn mấy lần, liền sinh ra một cỗ kích động muốn khẽ hôn anh. Có trời mới biết cô từ lúc quen biết anh đến nay đã hao phí sức lực lớn như thế nào để khắc chế cảm giác kích động này.
Dung Gia thượng cầm tay của cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mịn màng của cô, ái muội, lại tràn đầy yêu thương.
"Lợi dụng anh đi, Thế Chân. Anh có thể làm được rất nhiều chuyện em không làm được."
Bởi vì câu nói này, Phùng Thế Chân ý vị sâu xa lại mang theo chua xót mà cười.
"Em biết. Em... đã sớm biết."
Khi xe lửa đến Thượng Hải thì trời đã tối. Phùng Thế Chân xuống xe, vừa nhận rương hành lý của mình từ từ người quản tàu thì có người gọi cô rất to.
Phùng Thế Huân gạt đám đông sang một bên, chạy đến, vừa kéo Phùng Thế Chân dò xét từ trên xuống dưới, vừa hỏi: "Sao rồi? Đi đường thuận lợi không? Xin lỗi em, Thế Chân, hôm qua đại ca thật sự đi không được."
Phùng Thế Chân giống như một học sinh bị bắt quả tang trốn học, tất cả lông tơ trên sống lưng đều dựng đứng lên, khóe mắt vô thức quét về phía sau lưng.
Mà Dung Gia Thượng rất biết điều, ngay lúc Phùng Thế Huân lên tiếng liền đội mũ lên, quay người sang một bên, dưới sự hộ tống của hai thuộc hạ, anh ta lẻn đi theo đám đông rời khỏi nhà ga.
Phùng Thế Chân thở phào nhẹ nhõm, kéo cánh tay huynh trưởng cười nói: "Vậy đại ca phải bồi tội nha! Mời em đi Vượng Phúc Lâu ăn khuya có được không?"
Ngay khi anh em Phùng gia đang vui vẻ ăn tối thì Dung Gia Thượng cũng về đến Dung phủ.
Trời đã về khuya nhưng Dung gia vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Có vài bàn chơi mạt chược trong phòng đánh bài, Dung phu nhân đang cùng Tam cữu phu nhân chơi mạt chược, Đỗ Lan Hinh mấy ngày không gặp thế mà cũng ở một bên tiếp khách. Dung Định Khôn thì cùng mấy vị khách nam ngồi chung một bàn, Dương Tú Thành thần thái ung dung ngồi trên bàn đánh bài, ném đi một con bài, nhìn về phía Dung Gia Thượng khách khí gật đầu.
Lại bởi vì có Dương Tú Thành ở đây nên Dung Phương Lâm kìm nén không đi ngủ, thay vào đó ngồi bên cạnh Dương Tú Thành để giúp anh ta xem bài.
Nhi tử không nói trước một tiếng liền chạy đi nơi khác hai ngày, lần này nhìn thấy nhi tử trở về, Dung Định Khôn cau mày vốn định quở trách vài câu, lại nghĩ tới thân thích vẫn còn ở đây, đành phải đem lời đến khóe miệng chuyển thành, "Lan Hinh đến và đưa hai thùng rượu ngon anh trai của cô ấy mang từ Châu âu về. Ta biết con gần đây bận công việc, nhưng vẫn là nên dành nhiều thời gian hơn với vị hôn thê của mình.."
Đã sự tình còn không có nói toạc ra, thể diện vẫn là phải giữ đến nới đến chốn. Dung Định Khôn vẫn đóng vai một người cha nghiêm túc và công bằng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]