Edit: Thi
Cô hơi sững sờ, như bị niệm chú, nghe người thanh niên nói với giọng điệu nhẹ nhàng và ngọt ngào: "Anh hẳn là nên lái máy bay đến đón em mới đúng. Đưa em lên cao bay xuyên qua mây tới cao nguyên miền núi, dưới chân là đại dương bao la. Chỉ có hai ta, thẳng tiến không lùi, bay đến tận cùng thế giới.”
Cổ họng Phùng Thế Chân nghẹn lại, cảm giác đau nhức xông lên mũi.
“Lừa gạt.” Thanh âm cô ngắt quãng: “Đến lúc đó người anh chở lại là vợ và con của mình, còn em chắc cũng đã có chồng chăm sóc. Như thế nào lại có thể đi cùng nhau?”
Khuôn mặt xán lạn của Dung Gia Thượng biến mất, nụ cười của anh ta đông cứng lại nơi khóe miệng.
“Ừm hưm, thật mất hứng.” Anh đưa tay lên siết chặt vành mũ, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không rõ ràng.
Phùng Thế Chân càng nói càng cảm thấy buồn, lảng sang chuyện khác: "Nói chung không cần nghĩ nhiều chi cho nhọc lòng. Không ai đoán trước được điều gì."
“Đúng vậy.” Dung Gia Thượng cười lạnh nhạt.
“Đi thôi.” Phùng Thế Chân nhìn khói bếp của chùa bay nghi ngút, “Bữa ăn chuẩn bị xong rồi.”
Cô dọc theo con đường từng đi qua, thật cẩn thận mà đi xuống dưới.
Sau lưng, một giọng nói nhẹ vang lên: "Vậy em có tin vào kiếp sau không?"
Phùng Thế Chân giật mình trượt chân, thân mình lảo đảo.
“Cẩn thận!” Dung Gia Thượng nhanh chóng dùng tay đỡ lấy cô, kéo cô lui về phía sau hai bước.
Phùng Thế Chân đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079979/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.