Edit: Joly
Di chứng của nụ hôn đêm qua cứ từ từ ập đến, tim đập mất kiểm soát, ngay cả hơi thở cũng hỗn loạn. Nhưng sự điên cuồng của đêm qua đã được bao phủ bởi màn đêm, còn bây giờ là ánh sáng ban ngày.
“Tránh ra một tí!” Phùng Thế Chân trầm giọng nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Dung Gia Thượng ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo vest và áo khoác.
"Đường này gập ghềnh lắm, em ngồi yên đi..."
Từ “ngồi yên” chưa kịp dứt thì chiếc xe ô tô lao qua một hòn đá, văng mạnh. Phùng Thế Chân hít một hơi, té về phía Dung Gia Thượng, ngã đúng vào cánh tay đang mở của Dung Gia Thượng.
Dung Gia Thượng hai tay khép lại, kiên quyết ôm lấy cô, hét lớn về phía trước: "Lái xe từ từ!"
“Thực xin lỗi, đại thiếu gia.” Tài xế nhìn Dung Gia Thượng qua gương chiếu hậu, cười đầy ẩn ý.
Phùng Thế Chân sắc sảo như vây, sao lại không nhìn ra được? Cô lập tức đẩy Dung Gia Thượng, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
Dung Gia Thượng ôm cô vào lòng, nghiêm trọng nói: "Ngồi cùng nhau như thế này, trọng tâm ổn định hơn nhiều, không dễ bị ngã. Em chưa học vật lý à?"
Phùng Thế Chân tức giận nói: "Nếu không muốn bị thương, xuống xe đi bộ chẳng phải tốt hơn nhiều sao? Buông ra!"
Dung Gia Thượng hậm hực buông tay.
Tài xế vội nhấn ga, bánh xe lao qua vũng nước lớn, thân xe lại lao mạnh xuống. Trước khi Phùng Thế Chân có thể ngồi dậy, cô lại ngã trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079977/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.