Edit: G
Người hầu bàn lên lầu để đưa bếp lò, Phùng Thế Chân trầm giọng nói vài câu với đối phương. Dung Gia Thượng giống như tên trộm dán vào trên cánh cửa, cố gắng nghe xem cô đang nói cái gì. Cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, làm cho Dung Gia Thượng bị dọa nhảy dựng lên, chân đụng vào chiếc ghế đẩu, làm phát ra tiếng động thật lớn.
“Gia Thượng?” Phùng Thế Chân ở bên ngoài hỏi.
“Không có chuyện gì.” Dung Gia Thượng nghiến răng, ngay sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt, đi đến mở cửa với nụ cười trên môi.
Phùng Thế Chân hỏi: “Anh có đói không? Cơm chiều muốn ăn món gì?”
Dung Gia Thượng vội nói : “Cùng nhau ra ngoài, anh làm sao có thể để một cô gái đi lo liệu chuyện cơm nước? Để anh mời em.”
Nếu là ở Thượng Hải, muốn đi ăn bên ngoài, cả một đường đầy các tiệm cơm sẽ chờ bạn đến chọn lựa. Nhưng ở một nơi nhỏ bé như Bạch Liễu Trấn, tổng cộng cũng chỉ có một con phố, trời vừa tối, các cửa hàng đều đóng cửa, vắng vẻ đến mức ngay cả một con chó cũng nhìn không thấy. Chỉ có một quán ăn duy nhất còn mở cửa, trên cánh cửa quán treo miếng thịt khói đã khô thu hút ruồi muỗi bay đến, trong quán chỉ có một ánh đèn dầu mờ ảo u ám thắp sáng, đôi ba thực khách im lặng mà ngồi, quỷ khí âm u. Đừng nói tới Dung Gia Thượng, ngay cả hai tên thủ hạ cũng đều có chút không được tự nhiên.
“Thật sự muốn ăn ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079975/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.