Chương trước
Chương sau
EDIT: BƠ

Sau khi Phùng Thế Chân trở về nhà, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, nói chuyện cười đùa. Mặc dù bà Phùng có chút buồn bực, nghi ngờ nhưng lý do từ chức của Phùng Thế Chân hết sức đầy đủ. Phùng Thế Huân đều không nói gì nên bà cũng để cho qua.

Chỉ là Phùng Thế Chân từ chối bạn học của anh trai, bà Phùng cảm thấy rất tiếc nuối, nhắc mãi với Phùng Thế Chân nhiều ngày.

Bà Phùng là người phụ nữ gia đình. Thứ nhất tin vào việc xem bói tướng mệnh, thứ hai cũng cảm thấy con gái mình qua năm sẽ tròn hai lăm tuổi, đã trở thành một cô gái lỡ thì. Trước kia, trong nhà xảy ra chuyện không để ý hôn sự của cô. Hiện tại cũng trả hết nợ, lại không gả chồng. Chọn không được chỗ tốt, chỉ có thể đi làm vợ kế.

Phùng Thế Chân đối với những lời của mẹ mình như từ tai trái sang tai phải, nói cái gì cũng đáp lời, nhưng cũng không để tâm đến nó.

Những ngày qua, Phùng Thế Chân ngày nào cũng dậy sớm nhất, đổ bồn cầu, thay bếp than. Khi bà Phùng dậy, cô thậm chí đã chuẩn bị xong bữa sáng. Sữa đậu nành và một mẻ đồ chiên nóng hổi mới ra lò đặt ở trên bàn, còn có một tô cháo ngô lớn. Thêm vào đó, là một nụ cười vui vẻ của con gái ngoan ngoãn, khiến cho bà Phùng lại vừa vui mừng lại vừa ưu sầu.

“Con gái tôi xinh đẹp như vậy lại vừa đảm đang, tại sao không có ai thèm lấy?”

Trên trán Phùng Thế Chân đổ mồ hôi, cười nói: “Mẹ, ăn cơm cũng phải là từng miếng từng tiếng. Gia đình chúng ta vừa mới trở lại bình thường, đâu có nơi nào có mấy ngày nói muốn lấy con gái, ngày hôm sau liền đem hôn sự giải quyết xong xuôi. Mẹ nhìn xem, nhà nào cưới con gái đều không phải muốn qua lại nửa năm, mới tìm được người phù hợp. Người trẻ tuổi chúng con bây giờ, cũng phải quen biết trước một đoạn thời gian, xem phù hợp hay không phù hợp.”

“Con tháng sau sẽ là tròn 24 tuổi rồi, còn bao nhiêu thời gian kéo dài?” Phùng Thế Chân là vào mùa đông được nhặt về, liền đem ngày đó xem như ngày sinh. Khi ấy, cô trông khoảng ba tuổi. Vì vậy cứ dựa vào ba tuổi mà tính.

“Không kéo dài cũng không thể gấp được.” Phùng Thế Chân trấn định nói, “Chuyện đại sự cả đời, lẽ nào mấy ngày cũng không chờ được? Vạn nhất không hợp nhau, hoặc đối phương nhân phẩm không tốt, làm thế nào ạ? Mặc dù nói, bây giờ có thể tự do ly hôn, nhưng cuối cùng cũng không phải là chuyện tốt. Mẹ, con cũng muốn kết hôn, ân ân ái ái đến bạc đầu, giống mẹ và cha vậy.”

Phùng phu nhân với chồng quả thực một đời đều ân ái. Nghe con gái vừa nói như vậy, cũng sợ ép con gái vào một cuộc hôn nhân không như ý. Ngược lại, con gái sẽ trách bà.

Phùng Thế Chân trấn an mẹ mình, chăm sóc cho cha dùng bữa sáng. Sau đó, cùng mẹ đi mua thức ăn.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, chút thức ăn cũng lên giá, so với trước kia đắt hơn một hào. Bà Phùng có chút không nỡ bỏ tiền để mua giá đắt như vậy. Phùng Thế Chân giành trả tiền trước, lại mua một con vịt, hai cân thịt dê, một phần đầu heo.

Buổi tối, Phùng Thê Huân không phải trực ban nên vội vàng về nhà ăn cơm. Gia đình nhà họ Phùng ngồi trong phòng khách cũng không rộng, ăn một bữa cơm thịnh soạn.

Ánh đèn mờ ảo, những đồ vật trong nhà đơn sơ, cha mẹ già yếu. Đối diện, còn có tâm sự nặng nề của anh trai. Nơi này cùng với Dung gia khác biệt một trời một vực, đây là cuộc sống phàm trần thực tế nhất sau khi được cởi bỏ lớp áo hào nhoáng.

Cô chính thức rời khỏi thế giới tràn đầy âm u lạnh lẽo, nhưng lại là thế giới kiêu sa hoa lệ. Trở lại quỹ đạo cuộc sống ban đầu của mình.

“Tại sao không ăn?” Phùng Thế Huân bỗng nhiên gay gắt hỏi, “Đã ăn quen sơn hào hải vị của nhà Dung gia, không quen ăn cháo trắng với dưa cải trong nhà à?”

Bà Phùng vội càng lấy đũa gõ một cái lên tay con trai.

Phùng Thế Chân ngược lại mặc kệ đối với sự hùng hổ dọa người của anh trai cười một tiếng, ung dung nói: “Đồ ăn của nhà họ Dung là cá thịt lớn, ăn đều mắc kẹt trong dạ dày khiến người ta khó chịu. Đối với một nha đầu như em, vẫn quen ăn cháo trắng với dưa cải là tốt nhất.”

Phùng Thế Chân hừ một tiếng, có chút kinh thường.

“Hai đứa lại có chuyện gì rồi?” Ông Phùng không hiểu.

Phùng Thế Chân liếc nhìn anh cả đang vùi đầu ăn cơm, nói: “Không có chuyện gì ạ, con từ chối chuyện nhà họ Trương, anh cả mất mặt, không vui vẻ thôi.”

Ông Phùng đối với con trai nói: “Cha biết đứa nhỏ kia không tệ, nhưng chuyện này dù sao phải để em gái con tự mình bằng lòng mới tốt. Hôm nay, nhà chúng ta thật vất vả mới có thể cả nhà đoàn tụ bên nhau, ăn một bữa cơm bình yên như vậy, cũng không cần gợi lại những chuyện đã phát sinh.”

Phùng Thế Huân hướng cha ngoan ngoãn đáp một tiếng, lại lặng lẽ trợn mắt nhìn Phùng Thế Chân một cái, trách cô đã tự miêu tả mình như một kẻ tiểu nhân.

“Thế Chân.” Ông Phùng lại hỏi, “Nếu con đã từ chức, vậy đã có dự định tìm môt công việc mới nào chưa?”

Phùng Thế Chân gắp thức ăn cho cha, nói: “Cuối năm, ngược lại có chút khó khăn để tìm được việc. Nhưng con có một học tỷ ở Bắc Bình, nói rằng có một khu trường đại học nữ sinh mới được lập, đang tuyển người. Con muốn đi thử một lần.”

“Em muốn đi Bắc Bình?” Phùng Thế Huân sững sốt.

“Em vẫn còn chưa định được.” Phùng Thế Chân hướng anh trai nở một cười trấn an.

“Nhưng mà, nếu quả thật có đãi ngộ tốt, có tương lai, em không có lý do gì không đi.”

Công việc ở Bắc Bình là Mạnh An Tự đã sớm an bài đường lui cho cô. Đợi đến sau khi chuyện nhà Dung gia kết thúc, bất luận thành hay không thành, cô đều không thể thuận tiện tiếp tục lưu lại ở Thượng Hải. Vì vậy, theo nguyện vọng của cô, thu xếp một công việc dạy tiếng Anh cho một trường nữ sinh ở Bắc Bình.

Phùng Thé Chân tính toán rằng hôm nay chuyện của nhà họ Dung đã tiến triểu hơn một nửa chặng đường, cô đã có thể rời khỏi nhà họ Dung. Nhiệm vụ gián điệp đã kết thúc, còn lại chính là giật dây cho Dung Gia Thượng đoạt quyền. Nếu thuận lợi, đầu năm Mạnh An Tự sẽ có hành động.

Vì vậy, năm sau cô nên tránh đi, tới Bắc Bình. Hiện tại, đem chuyện này nói ra cũng tốt, để mọi người trong nhà có tâm lý chuẩn bị.

Đúng như dự đoán của Phùng Thé Chân, anh trai Phùng Thế Huân là người đầu tiên phản đối: “Trong nhà còn cha mẹ, một mình em là con gái, đi một nơi xa như thế để làm gì? Nếu là có ủy khuất gì, ai có thể tới giúp đỡ cho em?”

Ông Phùng ngạc nhiên : “Thế Chân bị ủy khuất gì?”

“Chuyện đó không có ạ!” Anh em nhà Phùng gia ăn ý đồng thanh bác bỏ.

“Anh, đó chỉ là một ví dụ.” Phùng Thế Chân lại rót đầy rượu cho cha mình, “ Em không nói rằng em phải đi Bắc Bình. Nếu em có thể tìm được một công việc tốt ở Thượng Hải, em đương nhiên sẽ ở lại Thượng Hải. Nếu không, thì Bắc Bình cũng là một nơi tốt để đến.”

Phùng Thế Huân cắm đầu uống rượu, không cùng em gái cãi vả.

Ăn cơm xong, bà Phùng chăm sóc ông Phùng đi tắm rửa. Phùng Thế Chân đi vào phòng bếp để rửa chén. Phùng Thế Huân không một lời đi vào, vén tay áo lên, cùng giúp em gái chà nồi.

Mỡ dê đọng lại ở trên nổi rửa không được, Phùng Thế Chân nấu nước nóng. Đêm đông thời tiết rét lạnh, hơi nước nóng hổi từ trong bồn nước xông lên, khiến gò má hai anh em bọn họ đều đỏ ửng.

Bọn họ không nói chuyện với nhau, một bên rửa bát, một bên xối nước, rất nhanh đều đem chén bát trong bồn rửa sạch sẽ. Phùng Thế Chân đem chén đũa cẩn thận lau sạch xếp vào trong tủ.

Phùng Thế Huân thì ngồi trước bếp lò ở nhà bếp, cầm một cây củi bỏ vào trong đống tro.

Phùng Thế Chân biết anh trai làm thế này, là có chuyện muốn nói với mình. Cô lau tay, đóng kỹ cửa phòng bếp, đi đến ghế dài nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Phùng Thế Huân.

Phùng Thê Huân cầm hai củ khoai lang, hỏi Phùng Thế Chân: “Phùng tiểu thư hiện tại còn muốn đợi ăn loại thô lương này không?”

Phùng Thế Chân nở nụ cười rồi đụng một cái vào bả vai của anh trai, đoạt lấy hai củ khoai lang, nhét vào trong bếp than để nướng.

Bếp lửa màu cam chiếu sáng hai anh em Phùng gia, mặc dù hai người không giống nhau. Nhưng mặt mũi đều vô cùng tuấn tú thanh nhã. Hai người họ đều có ánh mắt sáng ngời, đen láy.

“Anh vẫn còn giận em à?” Phùng Thế Chân hỏi.

Phùng Thế Huân đâm chọc vào bếp lò, nói: “Vì chuyện em thích tên Dung Gia Thượng kia? Em cũng đã từ chức rồi, anh có gì phải tức giận. Lẽ nào, em thật đúng là có dự định cùng hắn ta ở cùng nhau?”

Phùng Thế Chân cười khổ nói: “Em là cái loại ngu ngốc mà đến cả con của kẻ thù, để nói chuyện yêu đương của con gái sao? Em ngược lại muốn hỏi anh một chút, chuyện Văn Xuân Lí, anh định làm như thế nào? Anh muốn tìm Dung Định Khôn để đòi lại công bằng sao?”

Phùng Thế Huân đem cặp gắp than ở bếp lò hung hăng mà gõ hai cái, nói: “Đòi thế nào? Chứng cứ ở nơi nào? Còn muốn đem Tôn phu nhân kéo vào? Cô ấy có lòng tốt nói cho anh biết chân tướng, anh không thể không lo lắng đến tình cảnh của cô ấy. Dung Định Khôn nếu biết cô ấy mật báo, sẽ xử trí như thế nào? Mà khẩu khí này, anh cũng tuyệt đối không nuốt trôi! Nhà chúng ta bị phá, tốt xấu gì người đều còn sống. Những hàng xóm láng giềng có người thân chết đi, chắc hẳn cả ngày lẫn đêm đều bị thống khổ dày vò, còn không biết đến tột cùng là ai hại bọn họ. Cái công đạo này, cần phải đòi lại!”

“Đòi thế nào?” Phùng Thế Chân hỏi, “Dung Định Khôn quyền thế cực lớn, tung hoàng ở hắc bạch lưỡng đạo, có chính khách quân phiệt hộ giá bảo vệ. Cho nên mới có thể đem thảm án lớn như vậy đều bịt kín, đến giọt nước cũng không lọt. Anh, chúng ta cùng hắn đối chọi với nhau, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá. Em cũng hận ông ta, hận không thể để ông ta tự mình nếm trải sự thống khổ của những người hàng xóm láng giềng ở Văn Xuân Lí. Anh muốn báo thù, em sẽ dốc hết sức ủng hộ anh. Nhưng là xin anh hãy suy nghĩ đến cha mẹ, không nên vọng động. Có ý kiến gì, hai người chúng ta cùng nhau thương lượng, được chứ?”

Phùng Thế Huân thận trong gật đầu một cái, ôm vai em gái, “Em yên tâm, anh trai em cũng hai mươi mấy rồi, không phải là tiểu tử mao đầu mười mấy tuổi xúc động dễ giận hờn. Anh sẽ không nhất thời vì cừu hận mà làm mờ mắt. Ngược lại, sẽ để cho bọn họ nếm phải tổn thương lớn hơn.”

Phùng Thế Chân tựa trên bả vai kiên cố của anh trai, thở một tiếng thật dài.

Phùng Thế Huân hỏi: “Em ở nhà Dung gia ngây người hơn ba tháng, biết Dung Định Khôn có nhược điểm gì không?”

Phùng Thế Chân nói: “Ấn tượng sâu nhất, là ông ta cực kỳ sĩ diện. Rõ ràng bản thân tham ô háo sắc, làm nhiều việc ác, nhưng lại cố tình giả thành nho nhã, cố tình làm chính nhân quân tử, làm một người làm ăn đứng đắn. Bản thân ông ta phẩm hạnh không đứng đắn, bên trong còn không chịu sửa lỗi. Chuyện thường hay làm chính là hủy hoại trên người bản thân ông ta. Em ở nhà Dung gia một mực tránh ông ta, tiếp xúc không nhiều. Ông ta thích những nữ sinh trẻ tuổi hiền thục, có phong thái của người trí thức. Mặc dù, em là nữ sinh, nhưng có thể nói cử chỉ, cách hai chữ [ hiền thục ] này còn xa. Vì vậy, ông ta cũng không thích em. Có một lần, em và mấy vị tiểu thư Dung gia nói về chuyện độc lập của phái nữ, ông ta là người già nên không vui, là người bảo thủ tận trong xương.”

Phùng Thế Huân nhìn chăm chú lò lửa trầm mặc một hồi lâu, lại hỏi: “Vậy tên Dung Gia Thượng kia thì sao? Em thích hắn ta ở điểm nào?”

Phùng Thế Chân hồi tưởng lại lần đầu tiên khi gặp Dung Gia Thượng, một thiếu niên trẻ tuổi, mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, vóc dáng cao ngất giống như một cây bạch dương, không khỏi khẽ mỉm cười.

“Lúc ban đầu, em cũng không thích anh ấy.” Phùng Thế Chân nói, “Thời điểm ban đầu, anh ấy rất không phục em, sau đó em xài một chút công phu mới thu phục được. Để anh ấy biết điều mà lên lớp. Sau đó, tiếp xúc nhiều phát hiện bên trong anh ấy không giống như cách thể hiện ở bên ngoài.”

“Không giống thế nào?” Phùng Thế Huân lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ không phải là một đứa nói năng tùy tiện, thiếu gia nhà giàu sống trong quần áo lụa là, bị cưng chiều làm hư sao?”

Phùng Thế Chân hướng anh trai mình nhìn một cách dịu dàng: “Một đứa trẻ lớn lên trong vòng tay của người mẹ kế, có thể được cưng chiều hư ở đâu?”

Phùng Thế Huân hừ lạnh: “Vậy hắn ta quấy rối em cũng là sự thật!”

Phùng Thế Chân nói: “Anh ấy vẫn còn trẻ, thực ra rất nóng lòng muốn nổi bật, để không bị mẹ kế chế giễu, để không bị cha kiểm soát. Mặc dù không thể tránh khỏi sự kích động một chút, nhưng quả thật không phải là một công tử con nhà giàu sống trong quần áo lụa là. Anh ấy khá thông minh lại thích học, chỉ có điều là luôn giấu dốt mà thôi. Hơn nữa, anh ấy cũng không muốn thừa kế gia sản, một lòng muốn tòng quân.”

“Em ngược lại đem hắn ta khen thành một đóa hoa.” Phùng Thế Huân cười nhạt.

“Đương nhiên, anh ấy cũng còn chưa tưởng thành.” Phùng Thế Chân cười yếu ớt, “Không có người nào hoàn mỹ, anh ấy chỉ mới hai mươi tuổi, lại mới ở tám năm trong quân giáo từ rừng sau núi thẳm trở về. Thượng Hải còn cười nhạo một người thôn làng như anh ấy . Em cũng không phải vì anh ấy mà nói tốt, chỉ là hy vọng anh đừng hiểu lầm mà thôi.”

“Vậy chuyện hắn ta quấy rối em thì sao?” Phùng Thế Huân lạnh giọng hỏi.

“Chuyện đó, anh ấy càng oan uổng.” Phùng Thế Chân nói, “Anh ấy uống say, lảo đảo đứng không vững muốn nói chuyện cùng em. Người hầu của Dung gia chỉ sợ thiên hạ không loạn, thì đã kêu gào lên. Ngược lại, làm cho em và anh ấy đều cưỡi hổ khó xuống. Anh ấy vì em, mà cắn răng nhịn xuống, bị cha đánh một cái đều không nói.”

“Vì vậy, em chính là đã thích hắn ta rồi.” Phùng Thế Huân hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.