Edit : G
“Hóa ra anh đang đợi em ở chỗ này!” Phùng Thế Chân cười, “ Em cũng không chỉ bởi vì chuyện này mà thích anh ấy. Tiếp xúc lâu ngày, em phát hiện anh ấy thật ra là một người vô cùng cô đơn, nhưng lại đặc biệt khó có được một trái tim thuần khiết, lấy sự chân thành của anh ấy đối đãi với em. Em đầu tiên là thưởng thức sự thông minh tài hoa của anh ấy, sau đó lại nhìn anh ấy làm việc luôn cố kị trước sau mà nảy sinh lòng thương tiếc, lại tiếp đó...cảm thấy anh ấy có vẻ ngoài thật sự rất đẹp trai!”
“Nói đến cuối cùng vẫn là vì anh ta đẹp trai đúng không?” Phùng Thế Huân bực bội nói, “Con gái bọn em, quả thật là...”
“Đừng nói như thể anh không thích những cô gái xinh đẹp.” Phùng Thế Chân cười nhạo nói, “Từ hồi còn nhỏ, những cô gái anh từng qua lại, đến những cô bạn gái quen biết sau khi đi học của anh, có cô nào là không xinh đẹp không?”
Gương mặt Phùng Thế Huân có chút nóng lên, “Những cái đó đều là quá khứ rồi. Tuổi lớn dần lên, nhìn người sẽ không bị dung mạo vẻ bề ngoài mê hoặc nữa, mà là nhìn vào học thức, tu dưỡng cùng phẩm đức của người đó để đánh giá.”
Phùng Thế Chân nói: “Nhưng mà anh, anh chưa từng tiếp xúc với Dung Gia Thượng, cũng không hề hiểu biết anh ấy, anh làm thế nào biết được đánh giá của em về anh ấy là không đúng? Anh như vậy không phải là rất phiến diện sao?”
Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079958/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.