Cả người nín thở hồi lâu, giọng nói gần như đứt quãng của Phùng Thế Chân vang lên: "Anh có chứng cứ gì?"
“Chính miệng Tôn di thái thái nói cho anh.” Phùng Thế Huân trả lời, “Em có thể không tin, nhưng anh tin! Văn Xuân Lí hiện tại do chính Dung gia làm chủ, em không nghĩ rằng có liên hệ gì sao?”
Phùng Thế Chân yếu ớt nói: “Em……Em không dám nghĩ nhiều……”
“Cho nên em còn nghi hoặc.” Phùng Thế Huân cắn răng mở miệng, “Dung Gia Thượng đã đính hôn rồi, em còn muốn làm thê thiếp cho hắn sao?”
“Đương nhiên không phải!” Phùng Thế Chân như nai con bị ép tới bờ vực, hoảng sợ kháng cự, “Em không thể an tĩnh thích một người sao? Đây là chuyện riêng của em. Em…Em không biết chuyện đó là do Dung Định Khôn. Nhưng lúc ấy Dung Gia Thượng cũng không có ở Thượng Hải…”
“Thế Chân!” Phùng Thế Huân vô cùng tức giận, giơ tay lên định tát em gái một cái nhưng không hạ thủ được. Anh cay đắng siết chặt vai cô, lắc mạnh, “Em trúng tà rồi sao? Dung Gia Thượng là con trai của Dung Định Khôn! Em muốn cùng con của kẻ thù ở bên nhau?”
"Không ..." Phùng Thế Chân phát một tiếng mỏng manh yếu ớt, rõ ràng cách biệt với tư thái trầm tĩnh và tự cường trước đây của cô trước mặt người khác.
Dung Gia Thượng đột nhiên sinh ra một cổ mãnh liệt hận ý đối với Phùng Thế Huân. Anh căm thù những ai tàn nhẫn bức bách Phùng Thế Chân, muốn cô phải mạnh mẽ, ép cô phải bình tĩnh cho dù cô đang trên đà sụp đổ.
“Em không biết chuyện này.” Phùng Thế Chân lạnh lùng nói, “Nếu là thật sự, em tuyệt đối sẽ không qua lại với Dung Gia Thượng nữa!”
Có thể thấy sắc mặt của Phùng Thế Huân đã hòa hoãn hơn rất nhiều, mắt trần vẫn còn xanh, nhưng ánh nhìn đã mềm mại hơn trước.
“Nghe lời anh, Dung gia không sạch sẽ. Anh không biết bọn họ nghĩ gì. Bọn họ biết rõ xuất thân của em là từ Văn Xuân Lí, còn thuê em đi dạy học. Dung Định Khôn lão già gian manh giảo hoạt, em chỉ là một cô bé, làm sao đấu lại hắn? Bất luận em định làm gì, cũng bất luận Dung gia giữ em lại vì lí do gì, suy xét đến sự an toàn của em, em lập tức rời khỏi nơi đó liền cho anh!”
Phùng Thế Chân buông lỏng hai vai, chậm rãi gật gật đầu, “Em biết rồi. Hôm nay em sẽ đi.”
Phùng Thế Huân thở ra một hơi dài nhẹ nhuỗm, duỗi tay ôm em gái mình vào lòng, môi anh áp lên mái tóc của cô.
"Anh biết như vậy là thiệt thòi cho em. Nhưng không sao đâu. Có anh ở đây. Anh sẽ bảo vệ em."
Mặt Phùng Thế Chân dựa vào khuôn ngực ấm áp của anh cả, hết lòng áp vào anh y như lúc nhỏ. Trong lòng có chút khó chịu, vì tính kế anh mình, nên xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, chỉ phải dịu ngoan mà ừ một tiếng, toàn tâm toàn ý nhập vai nhân vật mỏng manh yếu đuối, bối rối cần được chở che.
Phùng Thế Huân chốc nữa sẽ có cuộc giải phẫu, hẹn em gái khi nào tan làm sẽ đi Dung gia đón cô. Phùng Thế Chân nói muốn ngồi ở trong giáo đường một tí, Phùng Thế Huân nghĩ rằng em mình nỗi lòng quá loạn, muốn cầu nguyện gì đó, nên đành tạm biệt rời đi.
“Kiên cường lên, Thế Chân.” Phùng Thế Huân mềm nhẹ hôn vào trán của em gái, vội vàng li khai.
Phùng Thế Chân chăm chú nhìn theo bóng dáng bị ánh nắng ngoài giáo đường nuốt trọn của anh trai.
Cửa lớn khép lại, mặt trời rực rỡ bị ngăn cách, cái lạnh dần dần chạy dọc cơ thể, len lỏi vào từng đốt xương của cô.
Tiếng chuông đến giờ đột nhiên vang lên. Phùng Thế Chân cả người sức lực đều bị rút đi, suy sụp ngã xuống băng ghế khi hồi chuông chỉ mới vang lên một nửa.
Dung Gia Thượng tham lam nhìn thân ảnh ấy qua kẹt cửa, thấy Phùng Thế Chân đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, bả vai run rẩy. Anh hai mắt nóng lên, nổi lên tơ máu, dùng sức lực cả người, mới khống chế được mà không lao ra, khát vọng đem bóng dáng yếu ớt đó ôm vào lòng ngực.
Chuông dứt, Dung Gia Thượng mở cửa phòng chờ phía sau giáo đường, bước ra ngoài. Anh bước ra khỏi nhà thờ không dừng lại, lên chiếc xe chưa tắt máy đang đợi ở ngã tư.
Thuộc hạ liếc nhìn sắc mặt không tốt của thiếu gia, tự mình rùng mình một cái.
Ngay khi xe của Dung Gia Thượng vừa ra khỏi dãy nhà, Phùng Thế Chân cũng đứng dậy, xoa xoa khuôn mặt tái nhợt, bước vào phòng giải tội.
Một lúc sau, vị linh mục cũng bước vào, chiếc áo choàng đen sột soạt trong gió. Mùi xì gà thoang thoảng qua khung lưới cửa sổ.
“Cha, con muốn thú nhận.” Phùng Thế Chân giọng nói trong trẻo và bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đã khóc.
“Chúa phù hộ cô, cô gái nhỏ.” Thanh âm bông đùa của Mạnh Từ An vang lên.
Phùng Thế Chân sững người trong giây lát, nhỏ giọng nói: "Tôi không biết ngài lại đích thân tới đây."
“Đã lâu không gặp tiểu Thế Chân, có chút nhớ cô.” Mạnh Từ An mỉm cười ôn nhu, vẫn như mọi khi, “Vừa rồi cô biểu hiện rất tốt, Thế Chân. Người đã đi hết rồi, cô muốn thú tội gì, có thể yên tâm nói.”
“Thất gia khách sáo rồi.” Phùng Thế Chân thờ ơ đáp lời, “Có điều ngài cần biết, đó là về Kim Kỳ Lân kia…”
Mạnh Từ An có vẻ hơi thản nhiên khi nghe Phùng Thế Chân hồi báo.
Xuyên qua cửa sổ, đôi môi không chút huyết sắc cứ thế mấp máy, trên đó vẫn còn lưu lại dấu răng sâu do tự mình nghiến vào, ngón tay Mạnh Từ An tự dưng hơi ngứa, thật muốn chạm vào khuôn miệng ấy.
“Thất gia?” Phùng Thế Chân dò hỏi.
“Ừ…tôi biết rồi.” Mạnh Từ An nói, “Dung gia không hổ danh là đầu tàu trong giới buôn lậu, luôn có rất nhiều cách chính đáng để kiểm tra đồ cổ. Tôi đã tìm hơn nửa năm rồi. Nhưng không ngờ rằng vật đó lại rơi vào tay người Nhật. Tôi chỉ nhìn thấy Kim Kỳ Lân hai lần trong két sắt khi còn nhỏ. Theo suy nghĩ của một đứa trẻ, nó bất quá chỉ là một cục vàng, nhưng cha và ông tôi lại coi như báu vật. Dung Định Khôn là một lão già xảo trá, còn biết mài mất một sợi râu để làm dấu. Đáng tiếc chiết khấu giá khá cao. Kim Kỳ Lân này không hẳn là một vật có giá trị, nhưng nó có ý nghĩa đặc biệt đối với Mạnh gia chúng tôi. "
Phùng Thế Chân nói: "Theo truyền thuyết, nó là một trong những đồ vật được chôn cất của Việt Vương?"
“Tổ tiên trong dòng họ luôn cho rằng Kim Kỳ Lân này là vật may mắn để nhà cửa luôn bình an.” Mạnh Từ An cười nhạt, “Tương truyền nó đã hai lần đổi chủ, lần nào Mạnh gia cũng bị vạ lây, mãi cho đến khi tìm được nó, mọi chuyện mới tốt lên, tôi vốn không tin. Một gia tộc tồn tại hàng trăm năm, có hưng thịnh ắt sẽ có suy bại. Nhưng kể từ khi chị cả lấy trộm Kim Kỳ Lân cho Dung Định Khôn, Mạnh gia xác thực gặp biến cố lớn, ông nội lâm bệnh qua đời, công việc làm ăn thất bát, con cháu ốm đau, bệnh tật, chết chóc ... "
Phùng Thế Chân bình tĩnh nói: “Nhưng tình huống của Thất gia hiện giờ không phải là không có Kim Kỳ Lân trong tay vẫn có thể một lần nữa đem Mạnh gia chấn hưng sao? Qua đó thấy được sự thành do người, gia tộc thịnh hay bại, cũng nên xem tài cán của con cháu trong thời cuộc rồi.”
Mạnh Tự An mỉm cười gật gật đầu, “Do lời trăn trối của ông nội và cha tôi, luôn căn dặn tôi nhất định phải tìm mang Kim Kỳ Lân về . Mười bảy năm rồi, cuối cùng hôm nay cũng có tin tức.”
Mạnh Tự An quay lại đề tài chính của Phùng Thế Chân, hỏi: “Cô xúi giục Dung Gia Thượng đối nghịch với Dung Định Khôn? Cô có nắm chắc Dung Gia Thượng sẽ vì cô mà làm điều đó không?”
Phùng Thế Chân nhẹ nhàng cười nhạo: “Anh ấy chắc chắn sẽ cùng Dung Định Khôn đối kháng, tôi bất quá chỉ là một chiến lợi phẩm khi anh ấy thắng mà thôi. Đàn ông, có ai vì lấy lòng phụ nữ mà phản nghịch với cha? Điều khiến anh ấy quyết định chiến đấu, chính là tự do cùng lý tưởng của anh ấy.”
Xuyên thấu qua ô vuông cửa sổ Mạnh Tự An nhìn chăm chú vào đôi mắt bình tĩnh như không có chuyện gì của Phùng Thế Chân, nói: “Nếu vậy, cô rời Dung phủ vào lúc này là một nước cờ tốt. Cho hắn biết rằng nếu hắn không nắm chắc được cô, hắn có thể mất cô bất cứ lúc nào, làm cho hắn gắt gao đặt cô ở trong lòng. Chỉ là anh trai cô hiểu lầm rồi, cô nghĩ khi trở về thì giải thích thế nào đây?”
“Cảm ơn sự quan tâm của Thất gia.” Phùng Thế Chân nhàn nhạt trả lời, “Tôi sẽ cố gắng giải thích, anh nhất định sẽ hiểu thôi.”
Mạnh Tự An nhìn khuôn mặt mơ hồ xinh đẹp của người ở gian phòng bên cạnh, cười tủm tỉm nói: "Thật sự thích hắn như vậy sao?"
Phùng Thế Chân ngoảnh mặt làm ngơ, đứng lên, “Không có gì phân phó, tôi xin đi trước.”
Mạnh Tự An ngồi chéo chân trong phòng giải tội, nghe tiếng bước chân kiên quyết của Phùng Thế Chân dần rời xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]