Chương trước
Chương sau
Edit: Bờ Lu

Về đến nhà trời đã gần khuya. Biệt thự Dung gia vắng lặng, mọi người đã chìm vào giấc ngủ.

Dung Gia Thượng trở về phòng, theo thói quen lại nhìn sang đối diện. Cửa sổ phòng Phùng Thế Chân một mảng tối đen.

Dung Gia Thượng cởi bỏ quần áo đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy dài trên cơ thể trẻ trung săn chắc. Anh nhắm mắt lại, dòng suy nghĩ xoay nhanh, tim đập rộn ràng.

Giai điệu nhạc khiêu vũ vang lên bên tai, Dung Gia Thượng dường như quay về buổi tối ngày hôm qua, một lần nữa áp người phụ nữ dịu dàng kia lên vách tường.

Lần này, Phùng Thế Chân không kháng cự. Cô ở bên tai anh nhẹ nhàng thở dốc mang theo âm mũi mơ hồ ái muội, ngón tay xuyên qua lọn tóc ngắn của anh chải ra sau đầu, trượt xuống gáy, xuống lưng rồi ôm chặt lấy anh. Làn da cô mịn màng như tơ lụa, thân thể ấm áp như ánh mặt trời, không hề e ngại mà cởi mở đối xử với anh.

Anh kích động làm huyệt thái dương nhói lên đau nhức, bỗng chốc trầm luân trong mê đắm lại tiếp tục say sưa không muốn tỉnh...

Ngày hôm sau, bầu trời bên ngoài được gột rửa trong vắt, ánh mặt trời xuyên qua kính cửa sổ ấm áp vô cùng. Dung Gia Thượng bưng cà phê đen ngồi sau bàn làm việc, vừa xoa huyệt thái dương đau nhức vừa xem tài liệu.

Những con số buồn tẻ, báo cáo cứng nhắc và những chỉ dẫn khó hiểu được chất dày cộp trên bàn làm việc. Dung Gia Thượng vẻ mặt căng thẳng ép buộc chính mình cố gắng xem, hơn nữa còn phải nhanh chóng ra chỉ thị. Ánh mắt anh lại nhịn không được liếc nhìn điện thoại trên bàn.

Muốn hay không đây? Gọi điện thoại cho thủ hạ nhìn xem cô ấy đang làm gì?

Cùng Phùng phu nhân mua đồ ăn? Hay sắc thuốc cho Phùng tiên sinh?

Rất muốn rất muốn gọi cửa hàng bán hoa tặng cho nàng một bó. Thược dược hồng cùng vàng nhạt là thích hợp nhất. Hoa của Mạnh Tự An cô ấy không có nhận. Có lẽ chỉ là làm bộ để gạt anh lấy tín nhiệm thôi. Phụ nữ nào lại không yêu hoa?

Không được! Làm vậy cô ấy càng thêm khó xử. Anh cũng không muốn tên cô xuất hiện trên báo lá cải. Vẫn nên để cô thanh thanh bạch bạch, ngây thơ trong sáng.

Dung Gia Thượng ném văn kiện đã phê duyệt sang một bên, tiếp tục tài liệu khác.

Anh lại nghĩ tới giấc mộng quyến rũ mất hồn đêm qua. Mặt anh nóng bừng như bị mặt trời chói chang thiêu đốt, thế nhưng lại không hề cảm thấy thẹn.

Có lẽ ngay từ đầu anh đã bị cô thu hút. Bằng không Tân Đô Hội nhiều phụ nữ mỹ miều như vậy, anh tránh còn không kịp, lại bị một nữ nhân xa lạ mặc quần áo mộc mạc kéo vào sân nhảy.

Lại có lẽ, anh đã bị kéo vào cái bẫy được dệt cẩn thận từ giây phút đó...

Chuông điện thoại đột ngột vang lên. Dung Gia Thượng run tay, một giọt mực lớn nhỏ xuống từ ngòi bút máy. Anh chán ghét nhìn đống văn kiện bẩn thỉu, ném bút xuống nghe điện thoại.

“Thiếu gia”, giọng nói nghiêm cẩn đầy năng lực của thuộc hạ truyền đến, “Phùng tiểu thư vừa ra ngoài, kêu xe kéo, nói là muốn đi nhà thờ Công giáo Đường Kính Bang.

Dung Gia Thượng bình tĩnh đáp: “Đã biết”.

Anh gác điện thoại, nhìn chằm chằm đám văn kiện ba giây, bỗng nhiên đứng phắt dậy gom áo mũ rồi sải bước đi ra ngoài.

Dù sao cũng là mùa đông, tuy rằng nắng to nhưng trên mặt đất gió vẫn rất lạnh. Phùng Thế Chân kéo lại mép áo khoác và khăn quàng cổ, cô ngồi trên xe kéo đi xuyên qua phố xá náo nhiệt.

Cô xuống xe trước cửa nhà thờ Đường Kính Bang. Bên này là đường nhỏ lại không phải cuối tuần, trước cửa giáo đường thực sự quạnh quẽ, chỉ có đàn bồ câu bay lượn trên mái nhà phát ra tiếng xôn xao vang vọng.

Phùng Thế Chân đẩy ra cánh cửa hông dày nặng. Trong giáo đường thực an tĩnh, không một ai, cả linh mục cũng không có. Phùng Thế Chân châm một ngọn nến, đặt trên đài sau đó đi về phía thần đàn. Cô đi giày da, tiếng bước chân gõ trên kết cấu đặc thù của giáo đường liền khuếch đại lên, âm vang trong sảnh đường trống rỗng.

Phùng Thế Chân ngồi lên băng ghế hàng thứ hai, lấy ra cây thánh giá bạc được sưởi ấm bằng nhiệt độ cơ thể, áp vào trước ngực mình. Cô cúi đầu nhắm mắt lại, lọn tóc mềm mại bao trùm làn da tuyết trắng tinh tế phía sau cổ.

Sau một lúc lâu, cánh cửa lại được mở ra. Tiếng bước chân đàn ông trầm ổn một đường bước đến, ngừng ở bên cạnh cô. Hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc sát trùng bay tới, người đàn ông liền ngồi xuống bên cạnh.

“Ngừng lại đi, Thế Chân”. Phùng Thế Huân trầm giọng, rõ ràng đoán trước cuộc đối thoại sẽ không có gì vui vẻ: “Ngày hôm qua trực đêm, sáng nay mới nhìn thấy tờ giấy em đưa cho y tá. Người một nhà, có chuyện gì không thể về nhà nói, nhất định phải tới giáo đường?”

Phùng Thế Chân mở mắt nhưng lại không ngẩng đầu lên. Trên mặt cô mang theo ủy khuất cùng dè dặt, giống như đứa trẻ vừa đi gây họa trở về.

“Thực xin lỗi, anh hai”.

Dung Gia Thượng ngồi cách vách phòng thú tội, nghe rõ ràng thanh âm cuộc trò chuyện.

Tay anh chạm vào túi trong trên ngực, lấy ra một chuỗi nam hồng ngọc – hôm qua lôi kéo một phen vương vào tay anh, nhất thời còn quên trả lại. Trong ánh sáng mờ ảo, những hạt mã não đỏ tươi như máu chim bồ câu bị những ngón tay thon dài mân mê từng hạt một.

Phùng Thế Chân nói: “Anh trước đây có giới thiệu người anh em họ Trương, em nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi”.

“À? Anh còn tưởng em đối với cậu ấy ấn tượng khá tốt”. Giọng nói Phùng Thế Huân không nghe ra được hỉ nộ, tựa hồ cũng không để ý lắm, “Không thích cũng không sao. Nhưng mẹ gần đây lại rất khẩn trương thúc giục, nói cần tìm người hợp mệnh, em sang năm bổn mạng khó khăn sẽ có chuyện máu me làm tổn hao thân thể, nhất định phải tìm quý nhân mới có thể bảo hộ. Cậu Trương này bát tự với em đặc biệt xứng đôi, em cự tuyệt hắn thì cũng thôi nhưng mẹ sẽ còn thúc giục tìm người kế tiếp”.

Phùng Thế Chân không biết nên khóc hay nên cười, “Đây đều là mấy chuyện phong kiến mê tín, anh hai, anh đi du học trở về sao còn cùng mẹ hồ nháo? Em vừa từ chức, chỉ nghĩ muốn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt một thời gian, người nào cũng không nghĩ tới”.

Phùng Thế Huân ánh mắt phức tạp, ảm đạm nhìn em gái: “Cho nên, em cự tuyệt cậu Trương cũng không có nguyên nhân khác?”

“Còn có thể có gì chứ?”, Phùng Thế Chân ánh mắt né tránh.

Phùng Thế Huân lạnh lùng, dứt khoát nói, “Em cho rằng cứ nói qua loa thì cái gì anh cũng không biết? Tôn nhị phu nhân hôm nay đưa con đi khám, toàn bộ đều đã nói cho anh nghe! Em trước hết chịu đựng Dung Gia Thượng quấy rối, sau vướng vào chuyện xấu của Dung gia, còn có chuyện hôm qua đột nhiên từ chức. Thế Chân, em còn muốn giấu?”

Phùng Thế Chân kinh ngạc nhìn anh trai, có một loại cảm giác bí mật bị người thân phát hiện làm cho hoảng sợ, khuôn mặt thanh tú dần đỏ lên.

Phùng Thế Huân vừa thấy biểu tình của em gái liền biết Tôn nhị phu nhân nói đều là sự thật. Cơn giận dữ như dung nham từ đáy lòng xộc thẳng tới đỉnh đầu. Anh đã gạt bỏ hoàn toàn gương mặt ôn nhu của huynh trưởng mà bộc phát.

“Em nghĩ cái gì vậy, Thế Chân? Dung Gia Thượng kia chính là điển hình ăn chơi trác táng, trêu chọc em bất quá cũng chỉ là chơi đùa qua đường. Em trước kia luôn tỉnh táo, bây giờ như thế nào lại hồ đồ như vậy? Em không cần thanh danh nữa sao? Khó trách em muốn anh tới nơi này nói chuyện. Việc này đúng là không thể để cha mẹ nghe được!”

Phùng Thế Huân thanh âm càng ngày càng cao, khoảng không trên giáo đường liền lặp lại tiếng vọng như lệ quỷ rít gào.

Phùng Thế Chân uể oải cúi đầu, thấp giọng nói: “Anh không cần kích động, em và cậu ấy thực sự không có gì. Không phải em từ chức rồi sao? Anh phải tin tưởng em!”

“Em còn nói không có gì, những lời đồn đãi vớ vẩn em có thể kiểm soát sao?” Phùng Thế Huân lạnh lùng nói, “Em không cần mặt mũi, nhưng nhà họ Phùng chúng ta cần. Việc này nếu để cha mẹ biết, họ sẽ nghĩ thế nào đây?”

“Đừng nói cho bọn họ”, Phùng Thế Chân vội vàng, “Em cùng Dung đại thiếu gia trong sạch...”

“Thật không?” Phùng Thế Huân lại nói: “Em cự tuyệt cậu Trương có phải là vì Dung Gia Thượng? Em đối với hắn có phải cũng đang ôm mơ mộng?”

Dung Gia Thượng khép hờ mắt, mặt không biểu tình nhưng bàn tay lần những hạt châu dần dần nhanh hơn.

“Anh à”, Phùng Thế Chân phí công giãy giụa, “Việc này không xấu như anh nghĩ, bọn em là bạn bè...”

“Hắn là cậu ấm nhà giàu, em là nữ giáo viên bần hàn, các người còn có thể làm bạn thế nào?” Phùng Thế Huân đứng từ trên nhìn xuống em gái mình, mặt lạnh băng cực kỳ kiên quyết, “Dung gia khinh người quá đáng, chiếm tiện nghi rồi tùy tiện kiếm cớ cho qua? Không được, anh phải đi hỏi Dung Gia Thượng, rốt cuộc muốn thế nào với em?”

Anh dùng sức túm lấy cổ tay Phùng Thế Chân, kéo cô đi ra cửa.

“Anh hai! Anh hai!” Phùng Thế Chân gấp đến độ kêu to, không ngừng giãy giụa, “Anh đừng như vậy. Anh nghe em nói đã...”

Phùng Thế Huân rống lên, “Anh không nghe! Anh là anh trai em, em mới nên nghe anh!”

Thần kinh Dung Gia Thượng với chuỗi hạt đều giống nhau, đã quay nhanh như tên bắn, khuôn mặt gần như nghẹt thở mà chứa băng sương trong ánh mắt.

Tiếng bước chân dồn dập hỗn độn, Phùng Thế Chân gần như khóc thành tiếng.

“Anh hai, em cầu xin anh! Anh hai...”, Phùng Thế Chân buột miệng thốt ra, “Anh, em thích anh ấy!”

Như thể có ai vừa rút mất nguồn điện chiếc loa, mọi âm thanh đều đột nhiên biến mất.

Dung Gia Thượng dừng tay lại, chuỗi bồ câu huyết hồng nhẹ nhàng đung đưa. Hầu kết lên xuống, gian nan nuốt nước bọt làm ẩm cổ họng khô khốc của anh.

Bên ngoài, Phùng Thế Huân khó có thể tin thanh âm vừa vang lên: “Em đang nói cái gì?”

Phùng Thế Chân buông thõng hai vai, tuyệt vọng nhìn anh mình. Cô cũng không biết, chính mình nói ra lời thổ lộ đau đớn ấy lại giống như từng giọt rượu thơm ngon nhất, đem rót vào tim gan Dung Gia Thượng, trong mạch máu anh lao nhanh mà thiêu đốt, đem ánh mắt đóng băng hòa tan thành dòng suối mát ngọt lành.

“Em thích Gia Thượng, anh hai. Lần đầu tiên nhìn thấy liền thích. Em muốn chống cự nhưng em làm không được. Chỉ là yên lặng thích anh ấy, dù sao cũng không gây trở ngại đến bất cứ ai, phải không?”

Phùng Thế Huân sắc mặt xám xịt, đau lòng nhìn em gái đang chực khóc, môi mấp máy nhưng một chữ cũng không nên lời.

“Thực xin lỗi, anh hai”. Lông mi run rẩy, nước mắt như pha lê vỡ vụn rốt cuộc lăn xuống, “Em không nên thích Gia Thượng, là em làm sai. Em đang điều chỉnh lại cảm xúc nhưng vẫn cần thêm thời gian...”

Dung Gia Thượng cầm lấy chuỗi nam hồng ngọc nâng lên, ấn ở ngực trái đang kịch liệt phập phồng.

Tim đã nảy mất tốc độ như một chiếc xe không phanh, ở trong ngực bang bang va trái đập phải như muốn phá tung để nhảy ra. Máu nóng như nước sôi vận chuyển đến toàn thân, trong tai anh đều là nhịp tim thình thịch cùng máu nóng sôi trào.

Phùng Thế Huân nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má đẫm nước mắt của Phùng Thế Chân, giống như đang nâng niu đóa hoa trong sương sớm. Trong mắt anh hiện lên một tia lạnh lùng dứt khoát, “Em thích Dung Gia Thượng sao? Em cho rằng Dung gia còn người tốt?”

Dung Gia Thượng nhạy bén phát hiện có điều không đúng, vô thức đặt tay lên then cửa phòng thú tội.

Giọng nói Phùng Thế Huân lại nhanh hơn một bước: “Văn Xuân Lí gặp hỏa hoạn là Dung Định Khôn sai người phóng!”

Sự yên lặng chết chóc một lần nữa tràn ngập giáo đường. Dung Gia Thượng gắt gao nắm chặt tay, kìm nén ý muốn đẩy cửa ra.

“Giờ thì em đã biết”. Phùng Thế Huân bén nhọn châm chọc, “Giật mình sao? Lúc anh biết được chuyện cũng giống biểu tình này của em”.

Một cảm giác nơi lỏng kỳ lạ khiến Dung Gia Thượng một trận mừng thầm.

Cô ấy trước đây không biết?

Là cô không có động cơ, không có hiềm nghi tiếp cận anh.

Nhưng hiện tại cô đã biết.

Dung Gia Thượng ngơ ngác nhìn ván cửa, khẽ nhếch miệng, biểu tình phức tạp khó có thể hình dung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.