Edit: Bờ Lu
Chu trưởng quầy cầm chiếc hộp mà cơ mặt co giật, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Đại thiếu gia, đây không phải đem tôi ra tiêu khiển sao?”
“Hai mươi khối là mua cả chiếc hộp gỗ trầm hương của ông”. Dung Gia Thượng cởi bao tay ném trên mặt Chu trưởng quầy, làm lệch mắt kính ông ta, “Chu Lão Cửu, có phụ nữ ở đây nên tôi sẽ không nói lời tục tĩu. Cục sắt mạ vàng này của ông, chặn giấy còn ngại nhẹ, ép đồ chua còn ngại nhỏ. Đồ bỏ mà ông còn không biết xấu hổ ra giá hai vạn khối, tới chết vẫn muốn làm?”
Chu trưởng quầy thấy Dung Gia Thượng bóc tới tận gốc rễ, hắn nhấc lên được cũng thả xuống được, vội vàng cười nịnh nọt: “Dung đại thiếu quả là chuyên gia, là ta không chu toàn. Ngài chờ một lát, ta liền đem chính phẩm tới”.
Nói xong từ trên eo cởi xuống một chiếc túi hương cũ, móc ra một vật bọc vải lụa mới. Vừa mở ra liền thấy lại là một cái Kim Kỳ Lân khác.
Dung Gia Thượng mang bao tay cầm lấy, ước lượng rồi cười nói: “Lần này đúng là vàng mười, không phải chỉ có lớp da như cái trước”.
“Ngài xem”. Chu trưởng quầy nói, “Tại chúng ta kinh doanh, muốn lừa gạt cũng là lừa đám quỷ dương không biết nhìn hàng”.
Quỷ dương Thompson mặt liền sụ xuống.
Phùng Thế Chân nhịn không được liền cười : “Chưởng quầy thực là là người thẳng thắn lại thành khẩn. Chẳng lẽ lừa người trong nước lòng hổ thẹn, lừa quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079937/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.