Chương trước
Chương sau
Edit: OwOw

Chu Lão Cửu đi theo Thompson đến ngân hàng đối diện đổi chi phiếu. Dung Gia Thượng thấy thời gian không còn sớm, cũng mang theo Phùng Thế Chân lên xe trở về trường Nữ thục Trung Tây.

"Không ngờ lại là Hashimoto!" Dung Gia Thượng có chút không biết nên khóc hay cười.

"Là cha của tiểu thư Hashimoto Shiori?" Phùng Thế Chân hỏi, "Cũng thật là trùng hợp. Nhưng mà cũng là có lợi. Anh có thể nói bóng nói gió với tiểu thư Shiori, biết đâu lại có thể tìm ra cơ hội đả động Hashimoto để ông ta giao ra Kim Kỳ Lân."

Dung Gia Thượng hừ lạnh không thèm: "Muốn nhờ vả người khác, nhất định phải trao đổi lợi ích. Hashimoto Shiori, người phụ nữ này không phải là Chu lão cửu, dùng một phong thư, một tờ chi phiếu là có thể đuổi đi."

Phùng Thế Chân nói: "Không có ai nhờ vả người khác mà đi tay không. Phải xem yêu cầu của cô ấy có quá đáng không và anh có thể làm được không. Em thấy gia đình anh rất muốn tìm món đồ cổ này, có thể trước tiên thăm dò một chút. Nếu như cảm thấy đối phương chào giá quá cao, hãy nghĩ cách khác."

Dung Gia Thượng đưa mắt nhìn Phùng Thế Chân, "Em không thắc mắc tại sao gia đình anh lại nôn nóng cần gấp món đồ cổ này như vậy sao."

Vẻ mặt Phùng Thế Chân khó hiểu: "Những người giàu có như anh suốt ngày luôn nghĩ làm thế nào để tiêu tiền. Hôm nay muốn mua cái này, ngày mai muốn mua cái kia, không phải rất bình thường sao?"

Dung Gia Thượng ấm ức trách móc: "Hoá ra quen biết lâu như vậy, em vẫn cảm thấy anh là kiểu ăn chơi trác táng!"

Phùng Thế Chân cười nói: "Em cũng là thuận miệng nói. Nghe ngóng thị phi của gia chủ là đại kỵ. Anh biết em không phải là người thích tò mò mà."

Dung Gia Thượng khẽ thở dài một tiếng, nói: "Kỳ thật cũng không phải chuyện quan trọng, chỉ là cần dùng Kim Kỳ Lân này trả một món nợ cũ cho cha anh thôi."

Sự tình của Dung Định Khôn và Mạnh Thanh Chi, Mạnh Tự An chỉ nhắc qua sơ lược với Phùng Thế Chân một hai lần, nhưng tin tức nên nói tất cả đều nói. Phùng Thế Chân giờ phút này chỉ nhẹ mỉm cười gật đầu, lấy ra dáng vẻ không muốn hỏi chuyện riêng tư của gia đình anh.

"Đúng rồi. Cái này cho em." Dung Gia Thượng bỗng nhiên nắm lấy tay Phùng Thế Chân.

Cổ tay đột nhiên lạnh buốt. Một chuỗi hạt châu nam hồng mã não đỏ như máu được đeo trên cổ tay trắng nõn của cô.

"Món quà Chu Lão Cửu mới vừa biếu anh, tặng cho em." Dung Gia Thượng kéo tay Phùng Thế Chân, nhìn cô chăm chú không chớp mắt, hài lòng khi nhìn thấy ánh sáng rực rỡ hiện ra dưới đáy mắt cô.

Mã não ngọc thạch phải nhìn độ hoàn hảo của nó. Xâu nam hồng mã não này kiểu dáng mặc dù đơn giản, nhưng là màu sắc tiên diễm, ngậm nước căng mọng, đầy đặn đầy sắc, không có nửa tia tạp chất, giá cả chắc chắn xa xỉ, làn da của cô trắng nõn càng làm nổi bật sắc đỏ tươi của hạt châu,

Phùng Thế Chân kinh ngạc đến mức quên rút tay về, mặc cho Dung Gia Thượng cầm tay cô như thế. Ngón tay cô xoa xoa từng hạt châu màu đỏ tròn trịa, đầu ngón tay tinh tế trắng noãn, làm cho mã não càng thêm hồng hào xinh đẹp.

"Cái này. . . Quá quý giá..." Phùng Thế Chân nhớ tới Chu Lão Cửu hình như nói qua vòng tay này là vật còn lại trong cung, "Em không thể mang thứ tốt như vậy."

"Anh nói em mang được là mang được!" Dung Gia Thượng nắm lấy tay Phùng Thế Chân, không cho cô cởi ra, "Nếu em sợ thu hút kẻ trộm, thì bỏ nó dưới đáy rương. Dù sao quà đã đưa ra, không có lý do gì rút lại."

Nói đến mức này, Phùng Thế Chân cũng không kiểu cách nữa. Kỳ thật cô cũng thích chuỗi hạt châu này, trên đường trở về, ngón tay cô luôn bất giác sờ soạng, cảm nhận những hạt mã não lạnh buốt mượt mà đang nhẹ nhàng lăn trên cổ tay.

Quay lại bên ngoài cổng trường Trung Tây Nữ Thục, kỳ thi đã kết thúc, Dung gia tỷ muội đang cùng vài cô gái nói chuyện. Phùng Thế Chân và Dung Gia Thượng sóng vai đi tới, cả hai người đều cao ráo cân đối, dung mạo tuấn mỹ, cười cười nói nói, tư thái thân mật, phảng phất trời đất tạo nên một đôi. Hơn phân nửa những cô gái ở đây đều ít nhiều có hứng thú với Dung Gia Thượng nên nhìn Phùng Thế Chân với ánh mắt có chút lạnh lùng.

Dung Phương Hoa dường như thi không được tốt, nhìn có vẻ phờ phạc, thấy Phùng Thế Chân, lập tức than thở, "Cô giáo, bài thi toán học em không có làm xong, còn ba câu hỏi lớn. Xong xong, lần này trượt mất rồi!"

Phùng Thế Chân an ủi: "Còn có phỏng vấn nữa. Biết đâu giáo viên phỏng vấn lại thích em. Đừng suy nghĩ quá nhiều, buổi chiều thi tiếng Anh tốt là được."

Một cô gái cười nói: "Đúng đó. Huống hồ biết đâu những câu trước đều làm đúng, bỏ mấy câu sau cũng không có vấn đề."

Cô gái này trước đây bị người khác đứng che, bây giờ mới xuất hiện, mặc một bộ kimono màu hồng với những con bướm sặc sỡ, xinh đẹp tươi sáng, tựa như tường vi giữa xuân, cư nhiên là Shiori Hashimoto, người mà Dung Gia Thượng cùng Phùng Thế Chân thảo luận nửa ngày!

Dung Gia Thượng khóe miệng giật giật, nói: "Tiểu thư Hashimoto cũng dự thi?"

Ánh mắt dịu dàng của Hashimoto Shiori rơi vào khuôn mặt của Dung Gia Thượng, cô chỉ vào cô gái nhỏ bên cạnh, nở nụ cười: "Gia Thượng, anh còn nhận ra em ấy không?"

Dung Gia Thượng nhìn cô gái ngượng ngùng kia một chút, "Là Họa Ý em gái cô?"

"Chính là em ấy!" Shiori Hashimoto cười nhẹ nhàng nói, "Em ấy bây giờ tên là Rena. Hôm qua nghe người ta nói trường Nữ Thục Trung Tây chiêu sinh, nó rất phấn khích, sang năm cũng muốn đi thi. Tôi nói em ấy thổi sáo quá kém, chắc chắn thi không đậu. Phùng tiểu thư, cô là giáo viên, lời nói có trọng lượng nhất, cô giúp tôi khuyên nhủ em ấy với."

Phùng Thế Chân cười tủm tỉm nói: "Lệnh muội nguyện ý thử là chuyện tốt mà. Dù sao em ấy tuổi còn nhỏ, kỳ thi mùa xuân sang năm không đậu, thì vẫn còn kì thi vào mùa thu."

Hashimoto Rena ngượng ngùng xấu hổ trốn sau lưng Hashimoto Shiori, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc nhìn người thanh niên cao lớn đẹp trai Dung Gia Thượng đứng bên. Dung Gia Thượng nhận ra, liền hướng cô mỉm cười thiện ý. Nhiệt độ mặt của Hashimoto Rena đột nhiên tăng vọt, đỏ bừng lên, còn sắc mặt mấy cô gái bên cạnh cũng đang nhìn Dung Gia Thượng có chút khó coi.

Trái lại Hashimoto Shiori cười cười vỗ đầu em gái, nói: "Lúc ở Trùng Khánh, em ngưỡng mộ nhất thành tích học tập của Gia Thượng ca ca, muốn học tập anh ấy phải không? Vị Phùng tiểu thư này chính là gia sư của Gia Thượng ca ca, thành tích so với anh ấy còn tốt hơn. Chúng ta bảo phụ thân mời cô ấy đến làm gia sư cho em, để em sang năm có thể thi trường Nữ Thục Trung Tây có được không?"

Những năm đầu chị em nhà Hashimoto học trường Nhật Kiều ở Trường Xuân, sau đó đến Trùng Khánh, chỉ dự thính tại một trường nghệ thuật, ca múa hội họa học được một tay tài giỏi, nhưng những môn học chính quy lại là một mớ hỗn độn. Nếu là bàn về học thức, đừng nói Hashimoto Rena, ngay cả Hashimoto Shiori, người đã tốt nghiệp cấp ba, cũng không thi đậu Nữ Thục Trung Tây

Shiori Hashimoto nghiêm túc nói với Phùng Thế Chân: "Phùng tiểu thư, gia đình tôi còn có ba đứa em gái đều 12-13 tuổi, không muốn học trường Nhật Kiều, muốn thi vào trường nữ sinh. Phùng tiểu thư có thể cân nhắc đến nhà của chúng tôi để dạy học không?"

"Shiori cô thật là xấu." Dung Phương Lâm cười nói, "Ở đâu có chuyện thuyết phục người ta đi ăn máng khác trước mặt gia chủ?"

Hashimoto Shiori cười hì hì nói: "Cô và Phương Hoa nhất định có thể thi đậu, đến lúc đó Phùng tiểu thư chẳng phải không có đất dụng võ? Kia vừa hay có thể đến nhà tôi. Phùng tiểu thư, nhà tôi cũng hào phóng, tiền lương tuyệt đối không ít hơn so với Dung gia!"

Mọi người dường như đều nhìn về phía Phùng Thế Chân, cô không nhanh không chậm cười nói: "Lòng tốt của tiểu thư Hashimoto, tôi nếu từ chối, thì thật quá thất lễ. Chỉ là mỗi người đều có chí hướng riêng, tôi vốn dĩ cũng tính toán sau khi dạy xong Phương Lâm và Phương Hoa sẽ không làm gia sư nữa. Tôi e rằng tôi chỉ có thể từ chối lời mời của cô."

"Làm gia sư không tốt sao?" Một cô gái ghen tị Phùng Thế Chân có thể đi cùng với Dung Gia Thượng mạnh dạn nói, "Tôi cảm thấy công việc này thanh nhàn, lương bổng cao, điều kiện sống tốt. Chưa kể còn có thể mặc những bộ váy xinh đẹp tham gia vào bữa tiệc khiêu vũ của gia chủ, cùng các thiếu gia nhảy một bản. Không chừng còn có thể kết bạn với một công tử không kén chọn, liền gả vào hào môn."

Lời nói này quá thẳng thắng, quá không có chừng mực, ngay cả Hashimoto Shiori đều xem thường. Cô lập tức kéo em gái cách cô gái kia hai bước.

Phùng Thế Chân vẫn như cũ cười đến tao nhã lịch sự, nói: "Vị tiểu thư này thật đáng yêu, cảm thấy có thể mặc váy đẹp, cùng các vị công tử khiêu vũ chính là một cuộc sống tốt lành."

Nếu như đó chính là một cuộc sống tốt lành, vậy những vũ nữ trong quảng trường Đỏ là cuộc sống gì? Ngươi cảm thấy đấy là cuộc sống tốt thì tại sao không đi làm vũ nữ?

Cô gái kia còn không có ngốc đến mức chạm đáy, nghe được Phùng Thế Chân đang khéo léo mắng mình. Đầu óc cô cũng không thông minh, một chiêu dùng xong cũng không có chiêu sau, đành quay đầu lại cầu cứu Hashimoto Shiori, người đã bắn phát súng đầu tiên: "Shiori, gia sư tốt như vậy, cô đừng bỏ qua."

Hashimoto Shiori không phải là kiểu cô gái bị cự tuyệt thẳng mặt liền tức giận làm mặt lạnh. Cô ngược lại làm bộ giận dỗi nũng nịu nói: "Phương Hoa luôn nói Phùng tiểu thư rất có ngạo cốt, không sợ quyền quý, hôm nay gặp mặt, quả thật như thế. Phùng tiểu thư không phải ghét bỏ chúng tôi là người Nhật Bản đó chứ? Chẳng lẽ Phùng tiểu thư cũng là những "Thanh niên tiến bộ", đối với thương nhân Nhật Bản chúng tôi có thành kiến?"

Giọng điệu mặc dù đáng yêu, câu hỏi lại là có chút xảo trá.

Phùng Thế Chân vẫn như cũ sóng to gió lớn cũng không kinh hãi mà cười nhạt: "Hữu giáo vô loại (bất kể ai cũng có thể tiếp nhận giáo dục). Cho dù tiểu thư Hashimoto là người Nhật Bản, buôn người hay là nô lệ lao động Nam Dương, tôi cũng đều đối xử như nhau."

Đem Hashimoto Shiori đặt ngang với bọn buôn người và nô lệ lao động, Một tát đánh trả này của Phùng Thế Chân vừa hung ác vừa vang dội, mà lại cũng không có phản bác ý "ghét bỏ" cùng "thành kiến" của Hashimoto Shiori. Sắc mặt Hashimoto Shiori nhất thời cực kỳ khó coi, mấy cô gái bên cạnh đứng xem chuyện vui không khỏi nín thở.

Hashimoto Shiori đề nghị Phùng Thế Chân đến gia đình Hashimoto dạy học cũng chỉ thuận miệng nói, chứ cô còn chướng mắt Phùng Thế Chân nữa là, khiêu khích cũng bất quá thấy ngứa mắt nữ nhân này rõ ràng thân phận thấp kém, còn quấn lấy Dung Gia Thượng thôi. Không ngờ Phùng Thế Chân này quả thật như Dung Phương Hoa nói, có mấy phần rất là điêu ngoa lợi hại, thế mà chống đối ngược trở lại không che giấu chút nào.

Shiori Hashimoto biết mình dù sao thân phận hơn người một bậc, giờ phút này nếu như làm ra vẻ yếu đuối giả vờ ủy khuất, ngược lại càng mất mặt, thế là chuẩn bị hung hăng phản kích lại. Nhưng cô vừa hít một hơi, còn chưa kịp mở miệng, thanh âm của Dung Gia Thượng liền chầm chậm ung dung truyền đến.

"Chờ một chút, Shiori, không phải là cô cùng Phùng tiểu thư đã thương lượng xong chuyện giúp cô ấy tranh cãi để Dung gia chúng ta cho cô ấy tăng tiền lương đó chứ?"

Lời này vừa ra, Hashimoto Shiori thật giống như bị gõ vào đầu một gậy, chưa tỉnh hồn lại. Nhưng là Dung Phương Lâm cơ trí, là người đầu tiên hiểu ý, cô âm thầm kéo Dung Phương Hoa một cái, và cười trước.

"Đại ca, ai lại đoán lung tung như vậy, đem Shiori và cô Phùng đều oan uổng!"

Mấy cô gái còn lại nhao nhao hoàn hồn, gượng cười phụ họa theo. Hashimoto Rena vẻ mặt mờ mịt, còn Hashimoto Shiori vừa tức giận vừa xấu hổ, cố nặn ra một nụ cười, nhưng lại có bảy phần dữ tợn.

Phùng Thế Chân hướng Dung Gia Thượng nói: "Yên tâm, đại thiếu gia, mỗi câu tôi nói đều là lời thật lòng. Hôm qua tôi đã đề cập qua chuyện từ chức với phu nhân, phu nhân cũng đã đồng ý."

Nụ cười nhạt trên khuôn mặt của Dung Gia Thượng đông lại trên khóe môi, nhìn thẳng vào cô, nói: "Dung gia chúng ta cuối năm không có thói quen cho người từ chức. Phùng tiên sinh cứ an tâm ăn tết."

"Là chính tôi muốn từ, không liên quan đến Dung gia." Phùng Thế Chân đón lấy ánh mắt nóng rực bén nhọn của Dung Gia Thượng, nói, "Tôi vốn dĩ được thuê để giúp hai vị tiểu thư Dung gia thi tuyển. Hôm nay là kết thúc kỳ thi, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành, hiển nhiên cũng nên đi."”

“Sao lại gấp gáp như vậy?” Dung Phương Lâm bất đắc dĩ nói, “Mấy năm trước tìm một công việc mới cũng không dễ dàng.”

Phùng Thế Chân cười một tiếng, trấn an cô, "Tôi đã bôn ba để kiếm sống trong năm qua, hiếm khi trở về nhà. Tôi muốn dành thời gian rảnh rỗi sau này để làm bạn và hiếu thuận với phụ mẫu."

Xuất ra chữ hiếu, người ngoài khó mà nói gì được. Nghĩ đến quyết định rời đi của Phùng Thế Chân, khuôn mặt căng thẳng của Hashimoto Shiori hơi giãn ra.

Dung Gia Thượng trên mặt một tia biểu lộ đều không có, anh ảm đạm nhìn Phùng Thế Chân một lúc, cuối cùng nói: "Việc này để sau rồi nói. Đi dùng cơm trưa trước. Hai đứa buổi chiều còn thi."

Dung Gia Thượng đưa một nhóm nữ sinh đến một quán cà phê ở ngã tư để ăn nhẹ, sau đó đưa họ trở lại trường để thi. Trải qua một phen giao thủ, đám nữ hài đều ý thức được Phùng Thế Chân lớn hơn họ vài tuổi, là nhân vật lợi hại, không thể tuỳ tiện trêu chọc, cũng không thèm gây khó dễ với một nữ gia sư nghèo khó. Thế là bữa ăn diễn ra suôn sẻ.

Đến lúc trở lại trường học, chứng căng thẳng Dung Phương Hoa lại tái phát. Phùng Thế Chân đưa cô sang một bên, kiên nhẫn dỗ dành để giúp cô thả lỏng.

Dung Gia Thượng từ xa nhìn Phùng Thế Chân, ôn nhu mỉm cười, ngay sau đó nhớ tới chuyện từ chức cô nhắc đến lúc nãy, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống, lộ ra một tia u ám nguy hiểm.

"Anh một năm qua này, biến hóa thật lớn." Shiori Hashimoto cười như không cười đi tới, nhìn Phùng Thế Chân ở phía xa, "Dạng nữ giáo viên lạnh lùng như thế này, lúc trước ở Trùng Khánh, trường nghệ thuật của chúng em có mấy người, cũng không thấy anh nhìn người ta."

Dung Gia Thượng thu liễm cảm xúc, thản nhiên nói: "Tôi luôn luôn bênh vực người của mình, Chỉ cần cô ấy còn ở Dung gia làm một ngày, tôi tự nhiên sẽ bảo vệ cô ấy một ngày."

"Bênh vực người của mình?" Shiori Hashimoto cười khổ, "Có mới nói cũ. Cô ấy xúc phạm em như vậy, anh còn giúp cô ấy."

"Là cô khiêu khích trước." Dung Gia Thượng bình tĩnh nói, "Một khi đã bắt đầu, thì phải gánh vác đến cùng, đừng có lá gan bắt đầu, nhưng đến lúc gánh không được lại trách người khác không giúp được cô."

"Anh ——" Shiori Hashimoto tức giận, "Gia Thượng, Thượng Hải dạy hư anh!"

Dung Gia Thượng không biết nên khóc hay cười: "Thật ra cô giúp tôi tìm một cái cớ sa đọa rất tốt."

Bờ môi Shiori Hashimoto run rẩy, hai mắt thấm ướt, thê lương mà quay mặt đi, nói: "Hoá ra anh cũng lãnh khốc tuyệt tình giống với những người đàn ông khác."

Dung Gia Thượng bất đắc dĩ thở dài: "Shiori, rốt cuộc cô muốn cái gì?"

Em muốn anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.