Edit : G
“Con không thể nói như vậy được.” Phùng phu nhân nói, “Em gái của con cũng không còn nhỏ nữa rồi. Lại vẫn như vậy thì sẽ thành cao không với tới, thấp không bằng lòng, chỉ sợ đến khi đó còn phải làm mẹ kế cho người ta đó. Nghe nói đối phương cũng là một người rất thật thà. Chỉ cần đối tốt với Thế Chân, tiền ít một chút cũng không có chuyện gì.”
“Cái gì gọi là đối tốt với em ấy?” Phùng Thế Huân hung hăng nhìn mẹ mình, “Để Thế Chân thiếu ăn thiếu mặc đi theo anh ta, còn anh ta chỉ cần ngoài miệng nói vài câu thương xót, ân cần, như thế cũng gọi là đối tốt với em ấy? Một thầy giáo nghèo kiết hủ lậu, bản lĩnh thì chẳng có bao nhiêu, nhưng lòng dạ lại cao đến tận trời đó. Người như vậy con thấy coi thường đâu!”
“Trời ạ!” Phùng phu nhân gấp đến mức dùng sức túm lấy áo len, “ Con còn chưa từng gặp người ta, toàn nói mấy lời linh tinh nhảm nhí, hù dọa đến em gái con. Em gái con mà thật sự bị lỡ dở...”
“Ở đây con nói luôn!” Phùng Thế Huân trịnh trọng tuyên bố, “ Em gái của con, con có thể nuôi nó cả đời!”
Phùng phu nhân bị con trai phản đối đến người ngã ngựa đổ. Phùng Thế Huân xềnh xệch lôi Phùng Thế Chân đi mất. Phùng phu nhân nhìn bàn tay con trai nắm lấy cổ tay của con gái, trong lòng đột nhiên đập nhỡ một nhịp, bỗng chốc đã quên mất bản thân muốn nói gì.
Phùng Thế Chân bị anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079922/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.