Dung Định Khôn nặng nề hừ một tiếng: "Con bây giờ không hài lòng nhưng tương lai con sẽ cảm kích ta. Con còn nhỏ, không biết mình muốn cái gì. Nếu ta không trói buộc con như thế này, con còn không biết chính mình sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian quý giá để đuổi theo cái mộng tưởng không đáng tin cậy kia!"
"Cha." Dung Gia Thượng nhìn phụ thân một cách kiên quyết, "Phi công là một nghề được kính trọng."
"Lái phi cơ thì có gì mà tôn kính?" Dung Định Khôn giận nói, "Lái xe trên đất gọi tài xế, con đã bao giờ tôn trọng Lưu Tam người đã lái xe cho mình chưa?"
Dung Gia Thượng tức giận đến hít sâu, trầm giọng nói: "Cha, cha rất cố chấp, tư tưởng cũng quá bảo thủ."
Dung Định Khôn đi đến tủ đựng rượu, kéo nút chai rượu thủy tinh ra, chậm rãi rót chất lỏng màu vàng óng vào ly rượu.
"Nam Xương bị quân viễn chinh phương Bắc tấn công, Tôn Truyền Phương đại thế đã mất. Trận chiến hiện tại, thế cục gần như đã định. Người trẻ tuổi, luôn luôn dễ dàng vì nhiệt huyết sôi trào, nhất thời xúc động, liền muốn đi lên chiến trường kiến công lập nghiệp. Con có cách nghĩ này, ta có thể hiểu được. Nhưng hiện tại trong quân phe phái hỗn loạn, tranh quyền đoạt lợi chém chém giết giết không khác gì giang hồ. Nhà chúng ta trong quân đội cũng không có căn cơ thâm sâu. Con nhất thời vì nhiệt huyết mà đi mạo hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao?"
"Con cũng không muốn trở thành một kẻ đầu cơ." Dung Gia Thượng tâm bình khí hòa giải thích với phụ thân, "Con thích sinh hoạt trong quân đội, thích làm một người lính. Đây là chí hướng của con!"
Dung Định Khôn nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, cảm khái sâu sắc một tiếng từ tận đáy lòng: "Em trai con nếu còn sống, con không muốn gánh trọng trách này có thể đưa cho hắn, vậy thì ta cũng mặc kệ con muốn lái phi cơ hay là khiêng đại pháo. Bây giờ trong nhà chỉ có con... Gia Thượng, con là trưởng tử, đệ đệ muội muội cũng còn nhỏ như vậy. Con phải giúp ta gánh phần gia nghiệp này!"
Dung Gia Thượng im lặng, đứng rũ mắt xuống, không đáp lại.
Dung Định Khôn biết nhi tử rất thất vọng, nhưng với tư cách là trưởng tử của gia tộc, đây là một sự hy sinh cần thiết, anh không thể tránh được.
Hắn rót một ly rượu, đưa cho Dung Gia Thượng, đặt tay lên bờ vai đã dày rộng và vững vàng của người thanh niên này.
"Cha con lúc bằng tuổi con, chỉ là một người vận chuyển súng ống lậu thôi. Vì kiếm vài đồng bạc mà cả ngày bôn ba. Sau này nếu như không phải nhờ một tấm vé số làm món tiền đầu tiên, ta không có cắn răng chịu khổ nhiều năm như vậy, Dung gia làm sao có ngày hôm nay?"
"Con muốn tòng quân, muốn cầm súng gánh pháo? Cha con lúc đầu mang theo bọn Triệu thúc vận chuyển vũ khí, trong người cũng cất một khẩu súng, ghim đầu súng vào thắt lưng. Bao nhiêu lần gặp giặc cướp, đều là phải lấy mạng bảo vệ hàng. Về sau gia nghiệp dần dần lớn, phải giữ địa bàn, phải thu xếp 2 đường thủy-bộ, phải đề phòng cừu gia... Cây súng đó trước nay không rời khỏi người, đi ngủ cũng đặt ở dưới gối đầu."
"Đời cha con thật sự là cầm đủ loại súng. Không ngờ lại sinh được một đứa con trai, vốn có thể yên ổn làm thiếu gia, đọc sách viết văn, lại vẫn cứ muốn đi cầm súng."
Dung Gia Thượng thần sắc nghiêm nghị, giống như bầu trời mơ hồ màu xám chì ngoài cửa sổ: "Cha, chờ con xuất ngũ, con có thể trở về kế thừa cơ nghiệp của gia tộc. Dù sao cha bây giờ đang lúc tráng niên, có thể cho con một vài năm nữa, để cho con đi phấn đấu một lần."
Dung Định Khôn nhìn khuôn mặt tràn đầy sinh khí cùng sức sống của nhi tử, hai mắt anh trong veo thanh tịnh, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của trưởng tử như tôn lên sự già nua mỏi mệt của chính mình.
"Con có vẻ đặc biệt nghe theo lời của Phùng Thế Chân." Hắn bỗng nhiên nói, "Là cô ta luôn cổ vũ con vứt bỏ gia nghiệp đi tòng quân?"
Dung Gia Thượng lập tức nói: "Không có chuyện đó. Cha, con đã có kế hoạch này từ rất lâu rồi."
"Con cũng đính hôn rồi, nên nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cô ta đi." Dung Định Khôn đặt ly rượu xuống và ngồi trở lại bàn làm việc, ánh mắt sâu thẳm xen lẫn ý nghĩa sâu xa khó tả nhìn về phía cậu con trai còn chưa biết rõ tình hình, " Trong tay Dương Tú Thành có một phần tư liệu tường tận liên quan tới cô ta. Dù sao lần này con phải tiếp quản công việc của hắn, trước mắt nhìn phần tài liệu này trước đi."
Dung Gia Thượng thoáng chốc dâng lên dự cảm không tốt.
"Xem đi. Xem xong nhớ đến trạm xe lửa đón gia đình Tam cữu". Dung Định Khôn xua tay đuổi nhi tử ra khỏi văn phòng.
Dương Tú Thành khoát lên người một thân gió lạnh, một mình lên tàu đến Hàng Châu.
Hắn họ Dương không phải họ Dung, Dung gia tương lai là của Dung Gia Thượng. Hắn nếu muốn tiếp tục làm việc cho Dung gia, tổng giám đốc là chức vụ cao nhất hắn có thể làm. Trước khi phát sinh chuyện của Dư Tri Huệ đó cũng là chức vị hắn tha thiết ước mơ .
Nhưng hiện tại, hắn không còn có thể tìm được sự khẩn trương như lúc ban đầu, sự hưng phấn vốn nên có lại giống như pháo hoa đơn độc nổ tung trên không trung, tản ra thưa thớt rồi biến mất, chỉ một thoáng thôi liền bị gió thổi bay sạch sẽ.
Nhà hắn nghèo, hắn dựa vào người thân giúp đỡ mới học xong, lại dựa vào Dung Định Khôn đề bạt mới đi cho tới hôm nay. Hắn không lo chuyện nữ nhân, cho nên hắn mới có thể từ bỏ Dư Tri Huệ. Nhưng Dư Tri Huệ là trả thù hắn sao?
Cửa toa xe kéo ra, có người đi đến.
"Ở đây có người rồi." Dương Tú Thành buồn bực không thèm nhìn lên.
"Chính là biết có người mới đến nha."
Dương Tú Thành bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Đỗ Lan Hinh quấn một chiếc áo khoác lông chồn, tóc xoăn môi đỏ, nở nụ cười xinh đẹp, ngồi đối diện hắn. Cô tiện tay rút năm khối tiền ném cho chưởng xe. Chưởng xe cười hắc hắc, chu đáo đóng lại cửa toa.
"Sao cô lại ở đây?" Dương Tú Thành kinh ngạc hỏi.
"Đi tham gia hôn lễ của bạn học ở Hàng Châu." Đỗ Lan Hinh lấy điếu thuốc ra, dùng ánh mắt hỏi dò.
Dương Tú Thành mỉm cười, quẹt diêm giúp nàng châm lửa "Làm sao cô tìm được tôi?
"Tôi tình cờ thấy anh thất hồn lạc phách lên xe buýt một mình." Đỗ Lan Hinh nhả một ngụm khói, cười lạnh nói, "Vô tích sự, không phải chỉ là đội nón xanh thôi sao? Nhìn cái vẻ ngu ngốc của anh kìa. Dư Tri Huệ là mặt hàng gì, trong lòng anh là thật không biết?"
Dương Tú Thành một bụng bực bội, nói với một giọng lạnh lùng: "Chuyện của tôi, không cần cô để ý!"
"Tôi mới lười quản." Đỗ Lan Hinh ngậm lấy điếu thuốc, cởi áo khoác ngoài, để lộ thân hình thướt tha yêu kiều trong bộ sườn xám bó sát. Cô nghiêng người dựa vào ghế, nhướng mày nói: "Anh cũng là nhân tài, đặt ở nơi khác ít nhất cũng có thể tự mình làm ông chủ của một cửa hàng lớn, lại muốn làm chó cho Dung Định Khôn. Anh thức khuya dậy sớm, đánh xuống giang sơn nhưng tương lai đều thuộc về Dung Gia Thượng. Ngươi biết nhiều bí mật của Dung Định Khôn như vậy, thủ đoạn của hắn chắc hẳn anh vô cùng rõ ràng. Hắn lại không tin tưởng anh, anh cảm thấy kết cục sau này của anh sẽ như thế nào? Là một bộ xác chết trôi trên sông hay là một nắm cát vàng vùng ngoại ô? Dù sao trong nhà anh cũng không có thân nhân, không cần mỗi năm đều phải vì anh thắp hương tế bái."
"Đừng nói nữa!" Dương Tú Thành bị nói trúng tâm sự, càng thêm bực bội.
Đỗ Lan Hinh lại hoàn toàn không có ý định thu lại, tiếp tục châm chọc khiêu khích: "Anh là người thiếu quyết đoán, đã muốn lên như diều gặp gió, lại không đặt lợi ích lên trên hết. Anh nếu thật muốn cùng Dung gia chia một nửa giang sơn, anh nên sớm đạp Dư Tri Huệ, đuổi theo Dung Phương Lâm. Nhưng anh hết lần này tới lần khác trọng tình trọng nghĩa, kết quả lại bị Dư Tri Huệ bày một đạo."
Dương Tú Thành sắc mặt tái nhợt: "Cô qua đây tìm tôi, chỉ muốn chế nhạo tôi? Về toa của cô đi!"
Đỗ Lan Hinh ngồi thẳng, nghiêng thân qua, hai mắt ôn nhu nhìn chăm chú Dương Tú Thành, mùi nước hoa trên người cô quyện với khói thuốc lướt nhẹ qua khuôn mặt của nam nhân trước mặt .
"Dương Tú Thành, anh là người có tình có nghĩa, khôn khéo có tài là một nam nhân tốt, anh chỉ là theo sai chủ tử, yêu sai nữ nhân. Nhưng tới hiện tại nếu anh cũng còn chấp mê bất ngộ, vậy anh chính là là thứ ngu ngốc và rẻ tiền nhất trên thế giới!"
"Câm miệng!" Dương Tú Thành đột nhiên bạo phát, bóp cổ Đỗ Lan Hinh, ép cô vào lưng ghế.
Đôi mắt vằn vện tia máu va chạm đôi mắt trong trẻo phân minh, cuồng nộ va chạm trấn định, tựa như nhung nham nóng bỏng từ lòng đất tuôn trào ra ngoài
Dương Tú Thành buông lỏng tay ra, chuyển thành khống chế cằm của cô, hôn xuống thật sâu rồi đè cô xuống ghế.
Xe lửa gầm rú nổ máy, còi hơi inh ỏi kêu ô ô, che giấu hết thảy mọi thanh âm.
Tay Đỗ Lan Hinh nhiệt tình ôm lấy cổ Dương Tú Thành. Thuốc lá giữa ngón tay cô rơi xuống đất, lửa bập bùm lóe lên, lập tức bị giày da của nam nhân ép tiêu tán.
Gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, xen lẫn những hạt mưa nhỏ vụn, đánh vào kính cửa sổ xe. Người đi trên đường lấy quần áo mùa đông che kín lấy thân, rụt cổ lại vội vàng chạy đi.
Dung Gia Thượng ngồi trong xe, đưa mắt nhìn vào khoảng không mơ hồ bên ngoài cửa sổ.
Cần gạt nước lắc qua lắc lại trên kính chắn gió cuốn đi những vệt nước mưa đọng lại, mà những giọt nước mưa khác lại không ngừng tạt lên. Quẹo một con đường, chiếc xe chạy dọc theo con phố thưa thớt người hướng về phía ga xe lửa.
Các cửa xe đều đóng chặt, nhưng vẫn cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo thấu xương. Dung Gia Thượng mặc áo khoác và đeo găng tay da hươu, vẫn đang cầm chặt một tập tài liệu có chữ ký đỏ.
Lúc này, anh mới hiểu được những chi tiết tinh tế trong biểu hiện trước đó của cha mình và những lời ông ấy không nói ra miệng. Đó là biểu hiện ác ý nhưng đầy khoan dung của trưởng bối.
Dung Định Khôn rất coi thường tình yêu niên thiếu đang nảy mầm của trưởng tử, nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức để kiềm chế niềm mong muốn chế nhạo. Hắn đã hành động như một người cha rất bao dung và ân cần, để hài tử tùy ý nhảy vào, sau đó mắt lạnh nhìn nó rơi đến một thân toàn máu tươi.
Ngã đau, tự nhiên sẽ biết.
Sinh ra trong một gia đình giàu có như Dung Gia Thượng là không có tư cách có được tình yêu thuần khiết khắc cốt ghi tâm.
Dung Gia Thượng đột nhiên gõ một cái lên cửa kính: "Vòng lại, đi Văn Xuân Lý trước."
Lái xe nhất thời bối rối: "Đại thiếu gia, Văn Xuân Lý nào?"
Dung Gia Thượng mặt lạnh nói: "Ngươi không biết cái nào bốc cháy sao?"
Lái xe bị sắc mặt hung ác nham hiểm của anh dọa đến mồ hôi lạnh ứa ra, liên tục gật đầu, chuyển tay lái, đem xe quay đầu, khiến chiếc xe phía sau giận dữ hét lên, nhấn loa.
Văn Xuân Lý sau vụ hỏa hoạn bị bỏ trống trong một thời gian dài. Dù sao lửa lớn thiêu chết bảy tám người, cúng bái hành lễ cũng làm mấy trận. Mãi đến tận tháng tám, mới san bằng xây lại.
Dung gia làm việc cực nhanh, hiện tại các khu vực đều đã xây gần xong. Sát đường chính là một dãy cửa hàng ba tầng ngăn nắp với không gian thoáng rộng sáng sủa. Góc hướng Đông là chung cư kiểu mới xinh đẹp được xây đến tầng 8. Mặt sau kéo dài ra bờ sông là các ngôi nhà độc lập mang kiến trúc phương Tây chiếm một mảng lớn.. Toàn bộ Văn Xuân Lý đã rực rỡ hẳn lên, biến thành một quảng trường kiểu mới.
Mưa dầm cũng không làm gián đoạn công trình, vẫn có công nhân còn bận rộn trên giàn giáo dưới mưa. Tiếng va chạm đinh đinh đương đương xuyên qua khói mù và đập mạnh vào tai của Dung Gia Thượng.
Anh xuống xe, đội mưa đi thẳng tới cạnh công trường, ánh mắt dừng lại ở gốc cây cháy xém trước mặt.
Có lẽ nó là nhân chứng cuối cùng của vụ cháy một năm trước. Sắp tới, lúc các công nhân chuẩn bị làm mặt bằng, nó cũng sẽ bị bứng gốc, chặt thành củi lửa, triệt triệt để để thiêu hủy.
Giống như Phùng Thế Chân đã từng có một cuộc sống an bình tốt đẹp
Nơi này đã thay đổi hoàn toàn, là nhà của cô gái kia?
Cô lớn lên ở đây, bước chân nhẹ nhàng của cô đã từng vang vọng trên những con ngõ nhỏ, dấu chân của cô lưu lại trên những con đường lát đá và ánh đèn đường đã từng soi sáng qua bóng dáng thướt tha ấy.
Dung Gia Thượng nhìn Phùng Thế Chân nở nụ cười đi qua từ bên cạnh mình rồi chạy nhanh đến trường đại học Kim Lăng, lại nhìn cô hoảng hốt lảo đảo, quỳ gối gào khóc cực kì bi ai trước mảnh đất cháy đen.
Cô ôm tâm tư như thế nào khi đi vào Dung Gia? Cô biết chân tướng phía sau màn sao?
Chính vì vậy, cô mới dứt khoát đem mình đẩy ra?
"Đại thiếu gia!" Tài xế cầm dù đi tới, "Bên ngoài lạnh, cậu vào xe ngồi đi, tôi đi tìm trợ lý giám đốc cho cậu nhé?"
"Không cần." Dung Gia Thượng hờ hững quay người, khuôn mặt phủ đầy băng sương, "Đi trạm xe lửa. Đừng để tam cữu lão gia đợi lâu."
Mưa càng lúc càng lớn, dệt thành một chiếc rèm châu tinh tế, vỗ vào cửa sổ.
Phùng Thế Chân đóng chặt cửa sổ, quay đầu lại nhìn mẫu thân, kinh ngạc hỏi: "Ai?"
"Cháu của Triệu bá mẫu của con." Phùng phu nhân vừa đan áo len vừa quan sát biểu tình của con gái, "Lớn hơn con một tuổi, đang dạy cấp hai, không chê hoàn cảnh nhà chúng ta và muốn làm quen với con."
"Sao lại đột nhiên nói như vậy?" Phùng Thế Chân không biết nên khóc hay cười , "Là ý Triệu bá mẫu sao?"
"Cái gì gọi là đột nhiên?" Phùng phu nhân dỗi nói "Con qua hết năm liền 24, già đầu rồi. Bạn học của con không phải đều sinh con luôn rồi? Nếu không phải nhà chúng ta xảy ra chuyện như vậy, con cũng đã sớm lập gia đình. Hiện tại anh của con trở về, trong nhà có hắn chăm sóc, cũng đã đến lúc lo việc của con."
"Nhà chúng ta còn chưa trả hết nợ." Phùng Thế Chân thờ ơ, nói, "Hơn nữa, đại ca cũng còn chưa có kết hôn."
"Anh còn chưa kết hôn thì sao?" Phùng Thế Huân ước nửa thân người đi vào nhà.
Phùng Thế Chân vội vàng đứng dậy lấy khăn lau đầu cho anh trai.
Phùng Thế Huân sắc mặt u ám như bầu trời ngoài cửa sổ, hỏi mẫu thân: "Mẹ, lần này lại là người nào?"
"Lại?" Phùng Thế Chân kinh ngạc.
Phùng phu nhân cũng không quá cao hứng, nói: "Phiên dịch viên của hiệu buôn phương Tây lần trước con chê người ta láu cá không thành thật, cho nên lần này mẹ nhờ Triệu bá mẫu của các con tìm một giáo viên cấp hai. Lần này chắc là được?"
"Còn có lần trước?" Phùng Thế Chân nói thầm.
Phùng Thế Huân khẽ cười khẩy nói: "Giáo viên cấp hai có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Không chừng còn không có làm nhiều tiền như Chân nhi làm gia sư. Gả đi là muốn Chân nhi phải đi nuôi một người đàn ông sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]