“Dì ơi!” Dư Tri Huệ nhếch nhác ôm chặt chân Dung phu nhân gào khóc, “Dì ơi oan cho con! Con không có quyến rũ dượng! Là dượng uống say, túm lấy con gọi Thanh Chi, nhầm con thành người khác. Con đẩy không lại dượng. Dì mà không tới con đã cắn lưỡi chết rồi! Dì, con thật sự không làm chuyện có lỗi với dì mà!”
Dung phu nhân lại ngây ngẩn cả người. Dung Định Khôn đối với Mạnh Thanh Chi nhớ mãi không quên, tìm tình nhân đều yêu người có cùng bộ dáng. Nếu ông ta say rượu nhầm Dư Tri Huệ với Mạnh Thanh Chi cũng không hẳn là không thể.
Dung phu nhân nhìn về phía Dung Định Khôn. Hắn lại tránh đi ánh mắt, xem như thừa nhận. Dung phu nhân bị một trận trời đất đảo lộn, đẩy Dư Tri Huệ ra, lại muốn liều mạng nhào tới Dung Định Khôn.
“Dung Định Khôn, ông không phải người! Ông uống say phát điên thì đi tìm người khác, thế nào đến cháu gái ngoại cũng giở trò đồi bại! Bên ngoài nhiều khách khứa như vậy, ông còn biết xấu hổ không hả?”
“Còn biết bên ngoài có khách khứa, bà làm ầm lên là muốn thế nào?” Dung Định Khôn vội tìm cách trốn tránh.
Dung phu nhân vừa khóc vừa đánh hắn: “Ông ngủ được với cháu gái, tôi lại không được làm phiền? Dung Định Khôn, tôi muốn ly hôn với ông! Hoàng Thục Quân tôi không thể mất mặt thế này!”
Đại di thái vội vàng nói: “Phu nhân, đừng xúc động quá!”
Dư Tri Huệ lau nước mắt, thống khổ ngẩng mặt lên: “Dì, đều là con sai. Nếu con không còn nữa, dì vẫn có thể cùng dượng sống tốt, người nhà cũng không bị con liên lụy”.
Dứt lời liền đập đầu vào vách tường.
Mấy người phụ nữ thét chói tai, một người làm tay mắt lanh lẹ, phi người nhào tới đem Dư Tri Huệ đẩy ngã xuống thảm. Đại di thái vôi ôm lấy Dư Tri Huệ, sợ cô ta lại tự sát.
“Để cho tôi chết đi!” Dư Tri Huệ tuyệt vọng giãy giụa trong lòng đại di thái, khóc đến thở hổn hển: “Chuyện đến nước này, tôi còn tương lai gì nữa? Thà chết cho sạch sẽ!”
“Em chồng số khổ của tôi!” Một tiếng lanh lảnh chói tai, dâu trưởng Dư gia giống một con chim trĩ lao vào ôm lấy Dư Tri Huệ. Dư Tri Huệ đang khóc đến thảm thiết cũng dừng, thình lình bị chị dâu cắt ngang, nét mặt u ám cũng không che giấu được xui xẻo.
“Sao lại gặp phải chuyện như vậy? Thế này làm sao sau này có thể gả chồng đây? Dung lão bản, em chồng tôi vẫn là con gái mới lớn!”
Dung Định Khôn sắc mặt tái mét, hừ lạnh một tiếng: “Ta còn chưa có đụng vào người nó”.
Dư Tri Huệ xấu hổ đến gương mặt như nổi đầy máu, lúc này thật sự muốn cắn lưỡi tự tử.
“Dung lão bản nói nghe thực nhẹ nhàng”. Dâu trưởng Dư gia the thé nói: “Làm ầm lên như thế, Tri Huệ làm sao sống nổi? Dư gia chúng tôi tuy rằng không có tiền nhưng cũng là gia đình thư lễ. Việc này không thể để yên như vậy!”
Dung Định Khôn giễu cợt: “Tiểu thư nhà thư lễ lại ở nhà người khác uống say? Chồng cô trả hết nợ chưa?”
Cô ta nghẹn lời. Dư Tri Huệ không nói hai lời, đẩy đại di thái, đập bể một ly rượu rồi đem thủy tinh ướt đẫm rượu hướng về cổ mà cắt.
Đại di thái cùng dâu trưởng Dư gia sợ tới hồn vía lên mây, một người ôm lấy Dư Tri Huệ, một người bắt lấy tay.
“Không cần cản tôi!” Dư Tri Huệ khàn cả giọng kêu lên, “Mang tiếng câu dẫn dượng rồi đập phá tống tiền, tôi sống còn có ý nghĩa gì? Đã chết thì chết cho trong sạch!”
Dương Tú Thành giữa tiếng khóc hết đợt này đến đợt khác mà đi tới. Hắn hung hăng giật lấy mảnh thủy tinh trong tay Dư Tri Huệ, xoay người phân phó người làm: “Đều đi ra ngoài, đóng cửa!”
Người làm còn có một chút do dự. Dương Tú Thành tức giận quát chói tai: “Còn không nghe? Đi ra ngoài!”
Mọi người đều bị tư thế này dọa sợ, nhóm phụ nữ tạm ngừng khóc lóc.
Dư Tri Huệ nước mắt đầy mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Dương Tú Thành, nằm trong lòng đại di thái thất thanh khóc rống.
Dương Tú Thành hỏi dâu trưởng Dư gia: “Dư phu nhân làm sao biết nơi này xảy ra chuyện?”
Cô ta có chút sợ hắn, lẩm bẩm đáp: “Có một vị tiên sinh tới tìm tôi, nói Tri Huệ bị người ta khi dễ”.
Dương Tú Thành cau mày hỏi: “Là Mạnh tiên sinh khi nãy tới trễ?”
Dâu trưởng Dư gia liên tục gật đầu: “Chính là người trông rất đẹp tr...”
Dương Tú Thành nhìn thoáng qua Dư Tri Huệ đang vùi đầu khóc thút thít, bước chân cứng đờ đi tới trước mặt Dung Định Khôn, thấp giọng nói: “Hẳn là Mạnh Tự An tính kế chú. Chỉ là ...”
“Chỉ là ông cũng muốn cắn câu!” Dung phu nhân lanh lảnh nói.
“Bà đủ rồi!” Dung Định Khôn trừng mắt nhìn Dung phu nhân một cái, lại hướng Dư Tri Huệ nói: “Ngươi đã nói gì cùng Mạnh Tự An? “
“Hắn giễu cợt con, nói váy con là đồ mượn” Dư Tri Huệ phản ứng lại, “Dượng cho rằng con liên thủ với hắn để tính kế người?”
“Oan cho người khác nha!” Dâu trưởng Dư gia lại hét lên, “Chúng ta sao có thể làm ra loại chuyện này? Dung lão bản là đàn ông, không thể đẩy hết tội lỗi lên người phụ nữ được”.
“Ta thấy là có thể đấy”. Dung phu nhân chế nhạo.
“Lão gia”, Dương Tú Thành nói, “Trước tiên đưa hai người họ về nhà đã”.
“Việc này không thể cứ tính như vậy được!” Dâu trưởng Dư gia lập tức kêu lên, “Chúng ta đều biết Tri Huệ là cô nương trong sạch, bị lão gia các người khi dễ, thế nào cũng phải nói cho rõ ràng”.
“Đừng nói nữa! Chúng ta trở về!” Dư Tri Huệ tức giận đi về phía cửa.
Dung Định Khôn nhìn bóng dáng đơn bạc không khỏi nhớ tới cảnh Mạnh Thanh Chi rời xa hắn. Cũng dứt khoát như vậy, lại yếu ớt, đầy đau đớn. Nếu chính mình lúc đó kiên nhẫn dỗ dành cô ấy một chút, ở bên cô ấy. Có thể cô ấy sẽ không đi Mỹ, cũng không chết ở nơi xa xôi đó.
“Chờ một chút!” Dung Định Khôn trầm giọng.
Hắn lấy ra một cuốn séc, viết một bản, đưa cho Dư Tri Huệ.
Dư Tri Huệ mặt tái nhợt, cắn môi, cũng không nhận. Dâu trưởng Dư gia lại nhìn chằm chằm giống chó nhìn xương, sốt ruột muốn nhận giùm Dư Tri Huệ. Dung Định Khôn bắt lấy cánh tay vừa thu lại.
“Cái này cho Tri Huệ!” Dung Định Khôn vẻ mặt lạnh lùng, “Cầm! Cả đời này còn muốn đi mượn váy sao?”
Dư Tri Huệ hung hăng cắn chặt răng, cầm lấy chi phiếu chạy ra ngoài.
Dâu trưởng Dư gia theo sát một bên, quát cả lên: “Tri Huệ, em còn nhỏ, để anh trai và chị dâu quản tiền cho em...”
Trong phòng nhỏ còn lại bốn người trầm mặc không nói gì.
Dương Tú Thành thấp giọng nói: “Nếu không còn chuyện gì, cháu xin phép”.
Dung Định Khôn môi mấp máy, không nói lời nào. Hắn xua tay, Dương Tú Thành yên lặng rời đi.
Dung phu nhân cười lớn: “Thật đáng tiếc chỉ là một con trung cẩu”.
Dung Định Khôn lồng ngực phập phồng, thô bạo mà thở rồi bỗng nhiên gạt cây đèn trên bàn rơi xuống đất.
Dương Tú Thành đi một mạch về đại sảnh, dừng lại dưới ánh đèn rực rỡ. Hắn há mồm thở dốc như kẻ chết đuối vừa được cứu lên.
Dung Phương Lâm khoác tay một sĩ quan trẻ tuổi, vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Bọn họ đối Dương Tú Thành chào hỏi lại bị làm ngơ. Hắn đi thẳng tới chỗ Đỗ Lan Hinh cùng Mạnh Tự An đang tán tỉnh nhau.
“Mạnh tiên sinh”, Dương Tú Thành ngữ khí lạnh băng như trời vào mùa đông rét đậm, “Dung gia không chào đón ngài, thỉnh mau chóng rời đi tránh xảy ra chuyện phiền toái”.
Đỗ Lan Hinh ánh mắt đầy kinh ngạc, Mạnh Tự An dù vội vẫn ung dung buông ly rượu, khẽ hôn lên bàn tay người đẹp. Dương Tú Thành vẫy vẫy tay, hai tên sai vặt đi theo phía sau, hộ tống Mạnh Tự An đi ra cổng.
Biến động nhỏ này cũng không ảnh hưởng nhiều đến không khí vui vẻ của buổi tiệc khiêu vũ. Ban nhạc diễn tấu một khúc vui tươi bay bổng, những người trẻ nắm tay nhau thành một vòng tròn, tiếng giày da bước ra đều đều, tiếng cười tiếng huýt sáo vang lên vui sướng.
Mạnh Tự An thong dong đi vòng sang rìa sàn nhảy. Ra đến cửa, hắn lơ đãng quay đầu lại nhìn, kéo thấp vành nón rồi lao vào màn đêm u ám lạnh lẽo.
Bên lan can tầng hai, cô gái trẻ mặc váy xanh đang nhìn theo bóng lưng nam nhân cao lớn bị cánh cửa khắc hoa che khuất.
Mọi thứ dưới lầu đều được thu vào tầm mắt: Dư Tri Huệ bực bội cùng xấu hổ rời đi, vợ chồng Dung gia miễn cưỡng tươi cười hàn huyên cùng khách khứa, Đỗ Lan Hinh nhẹ nhàng an ủi Dương Tú Thành, còn có Dung Phương Lâm đang giận dỗi với thanh niên cùng khiêu vũ, Dung Phương Hoa và Phùng Thế Huân lại hồn nhiên ăn điểm tâm, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Một bữa tiệc khiêu vũ đầy niềm vui cũng không ít nỗi buồn.
Dư Tri Huệ tức muốn hộc máu, một mình đi về phía cổng Dung gia.
Dung Gia Thượng đứng chờ ở cửa ngăn cô ta lại, khẽ cười: “Cô hôm nay thật là giúp tôi mở rộng tầm mắt nha, chị họ”.
Dư Tri Huệ tức giận đến không biết nên khóc hay nên cười: “Thế nào? Luyến tiếc chi phiếu dượng cho tôi à?”
Dung Gia Thượng hờ hững: “Cha tôi là dạng người gì, có lẽ cô còn chưa rõ. Chờ ông ấy suy nghĩ cẩn thận phát hiện bị cô lợi dụng, ông ấy nhất định báo thù”.
Dư Tri Huệ chợt rùng mình, ánh mắt né tránh: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì”.
“Tôi không phải đến làm phiền cô, chị họ”. Dung Gia Thượng lại tiếp, “Nếu cô không phải bị buộc đến đường cùng, cũng không đưa ra hạ sách này. Tôi niệm tình chị em họ nên nhắc nhở cô, tốt nhất mau rời khỏi Thượng Hải. Cha tôi xác thực rất thương hương tiếc ngọc nên sẽ không giết phụ nữ, nhưng ông ta sẽ làm cho cô sống không bằng chết”.
Dư Tri Huệ mặt thoáng chốc như màu đất, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
“Chị họ là người thông minh, hẳn đã biết bây giờ cần làm gì”. Dung Gia Thượng nhường đường, “Tôi kêu tài xế đưa cô về nhà”.
Dư Tri Huệ như người mất hồn leo lên xe. Dung Gia Thượng ân cần giúp đóng cửa xe rồi nói: “Có chuyện này muốn hỏi cô một chút. Cô biết vì sao phu nhân lại nghĩ cô là Phùng tiên sinh không?”
Dư Tri Huệ hồn bay phách lạc đáp: “Tôi cũng không biết. Có lẽ là do Phùng tiểu thư đưa dượng tới đó”.
Khuôn mặt Dung Gia Thượng nhẹ nhàng mà mờ mịt, một mảnh tối tăm: “Cô ấy sao lại đưa cha tôi tới đó? Hai người các cô đã bàn bạc cái gì?”
Dư Tri Huệ lắc đầu: “Hai người ở cách vách cãi nhau, tôi đều nghe thấy. Cô ấy trốn đến chỗ tôi, chúng tôi nói vài lời tâm tư. Cô ấy thấy tôi say, nói đi tìm người đưa đến phòng cho khách nghỉ tạm, sau đó thì đem theo dượng tới...”
Dung Gia Thượng trầm mặc. Dư Tri Huệ lo lắng đề phòng, sợ anh sẽ đột nhiên tức giận. Nhưng Dung Gia Thượng lại không nói gì, chỉ gõ gõ cửa sổ xe. Tài xế hiểu ý, chạy xe đi.
Dư Tri Huệ nghi ngờ nhìn lại, thân hình Dung Gia Thượng thẳng tắp như một thanh hắc kiếm, dung nhập vào bóng tối.
Cô cùng Dung Gia Thượng cũng không quen thuộc, vẫn luôn xem anh là một thiếu gia nhà giàu bình thường, giống như đám người giàu có khác, thông minh một chút, phong lưu, ích kỷ và thờ ơ. Nhưng vừa rồi, cô rõ ràng thấy được ngọn lửa điên cuồng trong ánh mắt sâu thẳm kia. Tùy thời có thể đem người ta cắn nuốt, sự điên rồ có thể hủy diệt mọi thứ bất cứ lúc nào.
Tiễn xong Dư Tri Huệ, Dung Gia Thượng một mình băng qua bãi cỏ đi đến ngôi biệt thự náo nhiệt.
Cơn gió khuya mạnh mẽ cuốn đi hết thảy mây đen trên bầu trời, ánh sao lấp lánh che kín cả trời đêm, đem không trung trang trí thành chiếc lồng thủy tinh khổng lồ.
Những chiếc lá vàng của cây bạch quả trong sân rực rỡ dưới ánh đèn, phản chiếu lên người thanh niên trắng trẻo khôi ngô nhưng khuôn mặt lại tối tăm u ám.
Dung Gia Thượng dẫm lên đám lá rụng dày, đi tới gốc cáy bạch quả.
“A Thượng”. Hashimoto Shiori bước ra từ phía sau gốc cây. Gương mặt cô vẫn còn đẫm nước mắt, thân mình đơn bạc run rẩy trong tiết trời mùa thu.
“Mặc phong phanh thế này sao lại ra đây?” Dung Gia Thượng cởi áo khoác ngoài phủ lên vai cô, “Anh đưa em vào”.
“Từ từ”. Hashimoto Shiori kéo tay anh, “Em có lời muốn nói với anh. Vừa hay nơi này không có người”.
Dung Gia Thượng đứng lại.
Hashimoto Shiori cúi đầu cười khổ: “Trước chúc mừng anh đính hôn. Vị Đỗ tiểu thư kia xuất thân tốt, lại xinh đẹp làm em cũng có chút ghen tị”.
Dung Gia Thượng không nói gì.
Hashimoto Shiori vẫn lôi kéo tay anh không buông: “Chúng ta xa cách suốt nửa năm, từ đầu mùa xuân đến cuối thu. Em chưa từng có ngày nào quên anh, đáy lòng luôn trông ngóng có thể cùng anh gặp lại. Cục diện hiện giờ tuy không giống em tưởng tượng nhưng rốt cuộc đã gặp được anh. Cảm tạ Amaterasu đã phù hộ”.
Dung Gia Thượng thở dài, “Shiori, chúng ta hiện tại đều đang rất tốt, này không tốt sao?”
“Được”. Hashimoto Shiori cắn môi, rưng rưng nói, “Em thực sự mong anh vui vẻ. Dù anh có nhớ em hay không nhớ, dù có còn thích em hay không, chỉ cần anh có thể hạnh phúc, vui vẻ, em cũng không cầu thêm gì khác. Gia Thượng, em chỉ muốn hỏi một câu. Anh đã từng rất thích em, phải không?”
Dung Gia Thượng do dự một lát, gật gật đầu.
Hashimoto Shiori nuốt nước mắt thành nụ cười: “Em không còn gì tiếc nuối nữa. Chỉ cần anh cho phép em làm bạn bên cạnh anh, để em có thể tiếp tục thầm yêu anh là được rồi”.
“Shiori”. Dung Gia Thượng nói, “Em không cần như vậy. Từ bỏ anh, lại tìm một người đàn ông tốt, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Hashimoto Shiori buồn bã nói: “Anh không hiểu lòng em. Anh yên tâm, em sẽ không làm phiền. Chúng ta không thể làm tình nhân nhưng vẫn có thể làm bạn, phải không?”
Dung Gia Thượng rốt cuộc là thiếu kinh nghiệm, lần đầu tiên đối mặt trường hợp như vậy, chốc lát tìm không được từ nào thích hợp để đối phó. Trái lo phải nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đành gật đầu.
“Gia Thượng, anh một chút cũng chưa hề thay đổi”, Hashimoto Shiori dịu dàng cười, duyên dáng xoay người rời đi.
Dung Gia Thượng thầm tự giễu.
Anh vừa rồi kỳ thực không nghe những lời Hashimoto Shiori nói.
Thật là kỳ quái. Anh lúc trước đối với cô luôn hết sức chăm chú, chuyên tâm nghe từng chữ một. Nhưng lúc này chưa qua bao lâu, anh cũng đã học được cách bỏ ngoài tai.
Đỗ Lan Hinh cũng được, Hashimoto Shiori cũng thế, cùng lắm chỉ là một biểu tượng đơn giản trong tâm trí anh. Chỉ có nữ nhân kia, như sợi dây nho, bất tri bất giác đã quấn chặt lấy trái tim anh.
Có người đi tới ban công lầu hai, dựa vào lan can mà đứng. Gió thổi những sợi tua rua trên thái dương cùng chiếc khăn lụa quấn quanh người.
Dung Gia Thượng ngẩng đầu lên nhìn Phùng Thế Chân qua tán loạn lá rơi.
Đèn trong đình viện sáng ngời phủ xuống, lá vàng run rẩy, nhẹ nhàng bay trong gió. Chúng lóe sáng vẽ nên từng vệt vàng trong bầu trời đêm, như đom đóm, như đốm lửa, trôi đến mọi ngóc ngách trong sân.
Hai người riêng biệt bị ánh sáng vây quanh, giống như đặt mình vào hai thế giới kiên quyết đối chọi nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]