Chương trước
Chương sau
Edit: Thi

Đầu năm nay, có một loại thuộc hạ được gọi là lão mụ tử. Ở cùng bọn họ, chủ nhân có chuyện gì hay không, chỉ trong vòng một ngày một đêm, là cả Thượng Hải đều biết.

Chuyện Dung lão gia ở vũ hội lén phén với cháu gái bên ngoại của Dung thái thái, ngày hôm sau liền truyền đến tai những quý bà nội trợ, cũng là giấc mộng đẹp đối với đôi tai của Nhị di thái thái.

Nhị di thái thái mới ở cữ, không tiện tham gia vũ hội, uống thuốc xong thì đi ngủ sớm. Ngày hôm sau vừa tỉnh liền nghe được tin tức này, lập tức cười lăn lộn trên giường, vô cùng vui sướng kêu lên.

Dung thái thái bắt gặp chồng và cháu gái, chuyện sôi động như thế là chuyện hiếm thấy trong mười năm qua, thật tiếc vì đêm qua bà không xem được cảnh tượng đó.

Sự việc xảy ra như vậy, vợ chồng Dung thị tất nhiên lật mặt cãi nhau ầm ĩ.

Dung Định Khôn bình tĩnh lại rồi phân tích, cảm thấy việc này hẳn là do Hoàng gia và Dư gia cùng làm, mục đích là tống tiền. Dung Định Khôn là một người cường thế tự phụ, trong đời ghét nhất là bị người khác áp bức. Tức khắc liền ghi hận với hai gia đình Hoàng Dư, thông báo cho kẻ gác cổng không cho những người còn lại vào cửa, cãi vã với Dung phu nhân một trận, tức muốn hộc máu rời nhà đi, chuyển đến ngôi biệt thự nhỏ của Hồng Nhan.

Dung phu nhân cũng cảm thấy có vấn đề, cho rằng Dư gia lợi dụng bà. Dư phu nhân gọi đến, thông qua điện thoại bà liền mắng thậm tệ chị họ của mình cùng với Dư Tri Huệ đến nỗi giao tình giữa hai chị em suốt nửa đời người giờ đã tan thành mây khói.

Bên này Dư Tri Huệ được Dung Gia Thượng chỉ điểm, di chuyển cực kỳ nhanh chóng. Ngày hôm sau cô đổi chi phiếu ra tiền mặt, trả hết khoản nợ mà anh trai cô mắc phải. Ba ngàn tệ còn lại trong tay cô giống như ăn một quả nhân sâm có thể trường sinh bất lão, còn mãi. Ba chị dâu trong nhà như hổ rình mồi, xin xỏ bí mật lẫn công khai, chỉ cần đưa ra là đã chộp lấy.

Dư Tri Huệ lấy cớ đi Đường Khẩu mua thuốc cho mẹ, sau đó quay đầu đi đến ngân hàng Hoa Kỳ mở tài khoản tiết kiệm, gửi tiền.

Trợ lý giám đốc thấy cô trẻ đẹp, ra tay rộng rãi, cố ý nịnh hót, chủ động chạy việc vặt cho cô, giúp cô mua vé máy bay đi Quảng Châu, mời cô uống cà phê rồi chở người đẹp về nhà trên chiếc xe mới mua.

Bản thân hiện tại có tiền, tự do, nhưng Dương Tú Thành có lẽ không bao giờ muốn mình nữa.

Nghĩ đến vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận của Dương Tú Thành ngày hôm đó, Dư Tri Huệ lặng lẽ ngồi ở ghế xe sau lau nước mắt.

Nhóm chị dâu thấy em chồng ra cửa một chuyến liền được một người đàn ông lịch lãm đưa về, vừa tán thưởng vừa khinh thường, sợ cô mang theo số tiền kia đi gả chồng, buổi tối kéo nguyên tập thể buộc cô giao tiền ra.

Dư Tri Huệ nhìn vẻ mặt lạnh lùng tham lam của anh trai và chị dâu, đặc biệt là bóng lưng tàn nhẫn lãnh đạm của mẹ, lòng băng giá, ngọn lửa hận thù thổi bùng lên.

“Một người phụ nữ mang tiếng xấu như em, ở đâu có người đàn ông nghiêm túc sẵn sàng cưới em chứ?” Chị dâu cả giọng the thé nói, “Em tuổi trẻ không hiểu chuyện, đàn ông bên ngoài đều là vì tiền của em mà đến. Lừa tiền rồi, sẽ đi tìm phụ nữ sạch sẽ khác.”

“Đúng vậy!” Chị dâu thứ hai phụ họa, “Số tiền lớn như vậy, em không giữ được. Để anh hai và chị hai giúp em, đừng để đàn ông bên ngoài lấy mất."

Chị dâu thứ ba không cam lòng yếu thế, lớn tiếng nói: “Anh ba của em làm trong ngân hàng, hiểu rõ như thế nào quản lý tài sản. Giao cho chúng ta mới là thích hợp nhất.”

Dư Tri Huệ cười đùa, "Em chỉ còn ít tiền này, nhưng lại có đến ba chị dâu. Em cũng không biết đưa cho ai thì tốt. Chi bằng các chị bàn bạc trước đi, ngày mai nói cho em biết?”

Cho ba người bọn họ chém giết nhau đi, buông tha Dư Tri Huệ.

Dư Tri Huệ suốt đêm thu thập hết hành lý. Khi trời tờ mờ sáng, cô vừa khóc vừa gục đầu trước cánh cửa đóng chặt của mẹ rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà.

Đến lúc gia đình Dư phát hiện ra Dư Tri Huệ mất tích, thì cô ấy đã ngồi trên chuyến tàu đi về phía nam.

Khung cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi xa, Thượng Hải náo nhiệt chỉ còn lại phía sau. Chuyến tàu đang đưa cô gái trẻ tới một cuộc sống mới vô định.

Dư Tri Huệ yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu, cuối cùng gục xuống bàn, khóc lóc thảm thiết.

“Tôi thực sự bội phục cô ta.” Nhị di thái thái đan len, một bên nói, “Đủ nhẫn tâm, đủ quyết đoán. Làm ra chuyện như vậy, bất luận có vô tội hay không, ở Thượng Hải cũng khó mà tìm được người chồng tử tế. Chi bằng đi luôn, đến nơi khác cậy nhờ bà con thân thích, tìm một người nam nhân không biết gì về cô ta mau chóng kết hôn. Đàn bà, điều quan trọng nhất trong cuộc đời này, chính là thừa dịp tuổi trẻ còn xinh đẹp, lấy một người đàn ông đáng tin cậy, sinh đứa con trai! Cái gì tự do yêu đương, sự nghiệp, lý tưởng, đều do người nước ngoài lấy những thứ đó để lừa dối mọi người. Nữ nhân một khi lớn tuổi một chút, ngoại hình mờ nhạt thì việc tìm được tia nhìn trìu mến từ một người đàn ông còn khó hơn lên trời. Vì vậy thừa dịp tuổi còn trẻ thì nên sinh con trai. Phùng tiểu thư, có nghĩ có phải không?”

Phùng Thế Chân ngáp một cái, đặt cuốn sách vào lòng, mỉm cười lịch sự với Nhị di thái thái.

Nhị di thái thái cười khẩy: “Phùng tiểu thư còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, gia sư cũng là công việc tốt, tính tình đàng hoàng, đương nhiên không cần lo lắng chuyện này. Hơn nữa, anh trai còn chưa có gia đình. Bác sĩ Phùng có bạn gái chưa?”

“Tôi không biết nhiều.” Phùng Thế Chân nói, “Nhưng không ít y tá cùng người nhà bệnh nhân trong bệnh viện thích anh ấy. Từ khi còn nhỏ anh hai đã rất nổi tiếng với phái nữ rồi, tôi cũng không nhọc lòng chuyện này của anh ấy lắm.”

Nhị di thái thái trong lòng đau xót, nói: “Vẫn là nên mở to hai mắt cẩn thận chọn lựa, Phùng tiểu thư, cô là người thật sự đơn thuần, cô không biết, nữ nhân có bao nhiêu thủ đoạn để lừa nam nhân. Trước khi kết hôn, giả là đức hạnh, hiền lành, chu đáo, sau khi kết hôn rồi, bắt đầu chán ghét chồng mình không kiếm ra tiền, lấy tiền gửi về nhà mẹ đẻ bổi dưỡng anh em không giỏi giang của họ. Không phải ngại cô em chồng không gả chồng, thì cũng là ngại của hồi môn của em chồng quá nhiều……”

“Tôn Di nương đang lấy chính mình làm gương à?” Dung thái thái đột ngột xen vào.

Phùng Thế Chân cùng Nhị di thái thái đều sửng sốt, vội vàng đứng dậy.

Như hình với bóng Dung thái thái dẫn theo đại di thái đi xuống lầu, nói với Nhị di thái thái: "Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng Gia Khang khóc, cô làm mẹ mà không đi xem con mình à?”

Nhị di thái thái hiện giờ không có Dung Định Khôn chống lưng, đương nhiên sẽ không cùng Dung thái thái xung đột. Cô ngay lập tức đáp một cách hòa nhã, cất chiếc áo len của mình, nhanh chóng rời đi.

Dung thái thái quay đầu lại, cười như không cười đánh giá Phùng Thế Chân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.