Edit: Đá
“Tôi đi hết một đoạn đường đã thấy bày trí trong và ngoài nhà, thật đẹp.” Dư Tri Huệ nhìn ngôi nhà được trang hoàng, lộ ra vẻ hoài niệm, “Khi còn bé, tôi cũng thích đi thang cuốn với Phương Lâm các nàng. Đang chơi, nắm lấy tay vịn mà trượt xuống hết cỡ, tôi suýt bị gãy tay ”.
“Dư tiểu thư từng sống ở Dung phủ sao?” Phùng Thế Chân hỏi.
Dư Tri Huệ nói: "Năm mười hai tuổi, cha bị ốm và mẹ không thể chăm sóc tôi, vì vậy dì đã nhận nuôi tôi,ở Dung gia một năm. Sau đó, cha qua đời vì bệnh tật, tôi đã được đưa về. " Dư Tri Huệ nhìn xung quanh những đồ đạc tinh xảo và sang trọng của Dung phủ, với vẻ ghen tị và khao khát không thể che giấu trong biểu cảm . Dư gia năm sau không được như năm trước. Cô ấy nói vậy chắc hẳn hoài niệm khoảng thời gian ở Dung gia sống trong nhung lụa như một thiên kim tiểu thư.
“Những năm gần đây ghé Dung gia ít thường xuyên hơn, nhưng xem ra vẫn không thay đổi chút nào.” Dư Tri Huệ lẩm bẩm, “Cái rương ngăn kéo lớn này, Phương Hoa và tôi từng trốn trong đó. Chúng tôi còn chạy vào hầm rượu để chơi, tôi lén uống rượu đỏ mà dượng rất quý. Dượng thời trẻ ... đối với tôi khá tốt. Ông ấy sẽ lái xe mang chúng tôi đi đường sông vận chuyển lương thực kính bắt vịt trời chơi. Phương Lâm và tôi cũng nhặt một con chó con đem về, nhưng không may sau đó đã chết vì bệnh tật. "
Phùng Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079887/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.