Chương trước
Chương sau
Edit: Bờ Lu

Phùng Thế Chân từ một đống đồ tìm thấy một chiếc váy khiêu vũ màu trắng ngà được trang trí bằng hạt châu hoa và các sợi tua, cảm thấy vô cùng quen mắt. Cô chợt nhớ ra. Trong ngăn kéo ở thư phòng nhỏ của Dung Định Khôn, có một bức ảnh Tôn Thiếu Thanh mặc váy này chụp cùng ông ta trong một bữa tiệc khiêu vũ.

Dung Định Khôn chỉ giữ lại độc nhất một tấm ảnh, có thể thấy được nếu không phải kỷ niệm đáng nhớ thì hẳn ông ta rất thích Tôn Thiếu Thanh.

Phùng Thế Chân nhìn Dư Tri Huệ vui vẻ chọn quần áo giống như mèo con rơi vào lưới đánh cá. Trong đầu cô liền hiện lên ánh mắt bình tĩnh đánh giá của Dung Định Khôn dành cho cô cháu vợ khi nãy.

Đôi mắt cô chợt sáng lên, chậm rãi, nở một nụ cười ấm áp.

“Dư tiểu thư, tôi cảm thấy váy này rất hợp với cô”.

Dư Tri Huệ quay đầu nhìn lại, cảm thấy có chút thích nhưng vẫn còn băn khoăn, “Này có lộng lẫy quá không?”

“Rất thanh lịch nha, càng hợp với khí chất nho nhã của cô”. Phùng Thế Chân lại khen, “Cô xem, đây là thời trang Paris cao cấp! Tôi nhớ ra rồi, năm ngoái Tôn tiểu thư cùng lão gia sang Pháp, hẳn là đặt may ở Paris”.

Dư Tri Huệ vừa nghe là hàng Pháp, hai mắt sáng lên, lập tức nhận lấy váy.

Dư Tri Huệ có vòng eo tinh tế, tay chân thon thả, nên dù là váy suông, mặc lên người vẫn lộ ra vẻ thướt tha rạo rực.

Phùng Thế Chân lại tìm tới một vòng cổ trân châu, một đôi giày cao gót da màu trắng rồi giúp Dư Tri Huệ ướm thử.

“Nhìn này, tôi nói không sai đi”. Phùng Thế Chân đứng sau lưng Dư Tri Huệ, đỡ vai cô ấy, cùng nhau nhìn vào gương, “Dư tiểu thư ăn mặc thế này, băng thanh ngọc khiết, giống như tiên nữ hạ phàm. Đến lúc dự vũ hội cũng không biết có bao nhiêu đàn ông sẽ vì cô mà điên đảo”.

Dư Tri Huệ bị khen tặng đến đỏ mặt, thẹn thùng cười: “Phùng tiểu thư nói đùa rồi. Tôi cũng giống như Cô Bé Lọ Lem, cùng lắm là mượn một thân hoa phục được mấy giờ thôi”.

“Nếu là Cô Bé Lọ Lem thì chắc chắn sẽ có hoàng tử đợi cô ở vũ hội”, Phùng Thế Chân cười ngọt ngào.

Hai người chọn xong quần áo đi ra khỏi Tây Đường, Dung phu nhân cũng đưa hai cô con gái trở lại. Thấy cháu gái, Dung phu nhân vô cùng vui vẻ, không chỉ giữ Dư Tri Huệ ở lại ăn cơm chiều, còn mở hộp trang điểm tặng cho cô một bộ hoa tai ngọc trai cùng vòng cổ.

“Mẹ con dạo này không biết có còn nhớ tới ta không”, Dung phu nhân nói, khóe mắt liền đỏ, “Đàn ông Hoàng gia không có mấy người tốt, bùn loãng không thể trát tường. Thấy ta ở Dung gia không có tiếng nói, liền đối với ta chẳng thèm quan tâm nữa. Mà ta lại vì anh em mà đối với chồng mình gây chuyện, thật không thoải mái!”

“Dì đừng có vì mấy người bạc tình bạc nghĩa đó mà tức giận nha”. Dư Tri Huệ nhẹ nhàng an ủi Dung phu nhân.

Dung phu nhân vỗ vỗ lên tay cô, “Con với Tú Thành, rốt cuộc là tình huống như thế nào?”

Sắc mặt Dư Tri Huệ trở nên ảm đạm.

“Đừng sợ”. Dung phu nhân tức giận nói: “Nó dám ăn cây táo rào cây sung, nó không xứng với con. Vũ hội tới sẽ có rất nhiều người trẻ tài tuấn, gia thế cũng tốt, dì nhất định chọn cho con một vị hôn phu tốt!”

Lời này vừa nói ra, bất luận Dư Tri Huệ hoan nghênh hay từ chối, Dung Phương Lâm ngồi đọc tạp chí kế bên trong lòng đã muốn nở hoa.

Mắt thấy kim đồng hồ sắp chỉ 9 giờ, Dư Tri Huệ mới đứng dậy ra về.

Phùng Thế Chân đưa cô ấy lên xe, đi một vòng về phòng, vào đến phòng mình mới thở ra một hơi thật dài.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến tiệc sinh nhật Dung đại thiếu gia, Dung phủ cơ bản đã chuẩn bị ổn thỏa. Phùng Thế Chân không muốn thừa nhận, nhưng đúng là có vài phần chờ mong.

Không chỉ vì lúc đó sẽ có trò hay, mà đây còn là vũ hội đầy mơ ước của các cô gái.

Có lẽ là nỗi lòng thiếu nữ bị chôn giấu thật sâu của chính mình đang quấy phá. Cô gái bị giam cầm trong thân thể Phùng Thế Chân bản tính vẫn vô cùng đơn thuần, trong sáng. Cô ấy khao khát một vũ hội long trọng và hoa lệ, có thể mặc một chiếc váy thật đẹp, cùng một thiếu niên anh tuấn nhẹ nhàng khiêu vũ.

Ngọn đèn pha lê phản chiếu ánh sáng rực rỡ, hương thơm phảng phất, nhạc khúc du dương, là một giấc mộng đẹp cả đời chỉ trải qua một lần, lại vĩnh viễn không thể nào quên được.

Trên cửa bỗng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ.

Đã trễ thế này, lại là ai?

Hành lang lại không có một bóng người, Phùng Thế Chân cúi đầu, phát hiện trên then cửa có treo một chiếc túi giấy.

Vẫn là cách thức này!

Phùng Thế Chân đóng cửa lại, từ túi giấy lấy ra một cái hộp. Trong hộp có một tấm thẻ cùng với lọ nước hoa. Một chai vuông chứa đầy chất lỏng màu vàng.

Vừa mở tấm thẻ, nét chữ đầy mạnh mẽ của Dung Gia Thượng liền hiện ra trước mắt.

“Ngẫu nhiên phát hiện, cảm thấy hương thơm vô cùng thích hợp với cô. Cảm ơn cô giáo đã vất vả vì tiệc sinh nhật của tôi, mong cô vui lòng nhận nó. Gia Thượng “.

Phùng Thế Chân mở nắp bình, nhẹ nhàng ngửi qua, một mùi thơm ngạt ngào ưu nhã phả vào chóp mũi, thấm nhẹ vào trong phổi làm người ta vô cùng vui vẻ thoải mái.

Đây là loại nước hoa gì? Phùng Thế Chân nhìn chữ ‘CHANEL' trên thân chai, cảm thấy từng nhìn qua trên tạp chí.

Mà một mạt hương thơm này tựa hồ lưu lại trong lồng ngực, bay bổng theo từng hơi thở cho đến khi Phùng Thế Chân đi vào giấc ngủ vẫn còn phiêu tán không tan.

Ngày 9 tháng 11, sinh nhật Dung đại thiếu gia.

Mới tờ mờ sáng, cả Dung phủ đều thức giấc. Phùng Thế Chân nghe được bên ngoài có tiếng quản gia chỉ huy sai vặt làm việc, mở mắt ra, không trung ngoài cửa sổ vẫn còn màu xanh xám.

Nhóm sai vặt khiêng chiếc bàn dài kê vào tường, nhóm hầu gái giũ khăn trải bàn thẳng thớm giống như đang mở một lá cờ trải lên bàn ăn. Cửa hàng hoa đưa xe tới, những đóa hoa còn mang theo sương sớm được nhẹ nhàng dỡ xuống, nhóm phụ nữ khéo léo đem cắm vào lọ rồi mang đến khắp các nơi, tô điểm cho cả căn biệt thự.

Người làm đeo bao tay trắng cẩn thận nâng niu đem những món đồ sứ tinh xảo đặt trên bàn dài. Nến trắng mới tinh được cắm vào chân đèn để trang trí, ly rượu pha lê chất thành từng tháp nhỏ, những bộ đồ ăn mạ bạc xếp chỉnh tề trên dĩa chờ khách nhân đến lấy. Một rương rượu ngon cũng được lấy ra khỏi hầm, chuẩn bị đem ướp lạnh hoặc ủ ấm.

Trong thư phòng rộng rãi sáng sủa, người Dung gia áo mũ chỉnh tề quây quần trước lò sưởi được trang trí bằng hoa tươi.

Vợ chồng Dung thị ngồi ở trên sô pha, đặt hai cô con gái sinh đôi trên đầu gối. Phía sau, đại thiếu gia tuấn lãng đĩnh đạc, trưởng nữ cùng thứ nữ yêu kiều xinh đẹp. Đại di thái ôm tam thiếu gia. Nhị di thái chưa hết ở cữ đã xuất viện, còn cố tình trang điểm đậm, trong lòng là con trai mới sinh đang quấn tã.

Một nhà vợ con già trẻ toàn bộ vây quanh Dung Định Khôn, trừ Dung Gia Thượng, tất cả đều hướng ống kính nở nụ cười thật tươi. Bọn họ giống như một gia đình hạnh phúc nhất thiên hạ, là vương triều hoàng tộc Dung thị, hoa lệ lại vô cùng chói lọi. Mà Dung Định Khôn là hoàng đế triều đại này, người có quyền kiểm soát duy nhất, thống trị một phương.

Đèn flash trong tay thợ chụp ảnh chợt lóe, đem hình ảnh này dừng lại.

Chim bay về phía tây, bầu trời trong xanh không một gợn sóng, sân đình vàng rực ánh nắng cùng những khoảng xanh tươi mát.

Cánh cổng lớn bằng sắt từ từ kéo ra hai bên, những chiếc xe sang trọng quý phái liền chạy vào sân đình Dung phủ. Lá vàng rụng xuống cuộn theo đuôi xe lượn vòng bay phấp phới.

Các nam thanh nữ tú ăn mặc lộng lẫy tươi cười bước xuống xe. Trang sức châu báu phản chiếu ánh sáng chói lòa, áo lông dày nặng vô cùng hoa mỹ. Trong không khí thật nhanh liền tràn ngập mùi nước hoa và xì gà các loại, lấn át hơi thở thiên nhiên từ hoa tươi.

Dung Gia Thượng mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may chỉnh tề, áo sơ mi trắng, tóc chải tỉ mỉ áp vào sườn mặt, góc cạnh mạnh mẽ nhưng vẫn không mất phần đẹp đẽ. Anh không có vẻ hương phấn thế gia, lại mang khí chất giỏi giang nhanh nhẹn giống một cây bạch dương tắm trong ánh nắng chói chang, thu hút ánh nhìn tất cả khách mời.

“Hổ phụ sinh hổ tử!”

“Thực tuấn tú lịch sự!”

“Dung lão bản thực có phúc khí, con trai con gái đều ưu tú như vậy!”

Dung Định Khôn tự hào đến đắc ý che giấu cũng không được, tất cả hóa thành tươi cười niềm nở, từng đường nét trên gương mặt đều được kéo giãn ra.

Các tiểu thư trẻ tuổi tụ tập bên nhau nói chuyện phiếm nhưng vẫn luôn lơ đãng nhìn Dung Gia Thượng.

Dung Gia Thượng trở lại Thượng Hải có nửa năm, lại chưa từng nghiêm túc tham dự tiệc khiêu vũ xã giao nào, làm các tờ báo đều không chụp được một tấm rõ ràng gương mặt. Các phu nhân cùng tiểu thư nhà khác từng nghe nói Dung Gia Thượng rất tốt, lại không biết đến tột cùng tốt bao nhiêu. Một thời bị bên ngoài đồn là ngang ngạnh kỳ quái, có lúc lại đồn anh tuổi trẻ tài cao, làm người ta nghe mà mông lung khó đoán. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, hóa ra là một quý công tử ưu nhã, thanh cao. Các cô gái trong lòng lập tức như cỏ hoa nở rộ, đã nở thành cả khu vườn xuân sắc sáng lạn.

Đỗ Lan Hinh cùng người nhà vừa đến, Dương Tú Thành cũng vừa khéo đến cùng Dư Tri Huệ. Hai nhóm người ở cửa chạm mặt nhau, Đỗ Lan Hinh mặc váy màu rượu đỏ, diễm lệ như một đóa mẫu đơn. Mà Dư Tri Huệ lại mặc váy trắng, nhút nhát rụt rè như một gốc hoa nhài, bị khí thế Đỗ Lan Hinh đè ép tới không dám ngẩng đầu.

Chỉ có Dung Định Khôn nhìn thấy Dư Tri Huệ, sửng sốt trong giây lát, nhất thời không muốn dời mắt đi. Còn Dương Tú Thành có lẽ đã nhìn qua quá nhiều hoa nhài, ngược lại cảm thấy mẫu đơn diễm lệ tuyệt trần, nhịn không được ngoái lại ngắm nhìn.

Một màn này thật đáng xem, tiếc rằng Dung phu nhân, người nên chú ý nhất lại bỏ lỡ trò hay vì vội vàng tiếp chuyện với ái thiếp một vị đại soái.

Một nhóm khách lại đến. Dung Gia Thượng kiềm chế cảm xúc khó chịu, đứng thẳng lưng, nở một nụ cười mang tính chất xã giao rồi bắt tay hàn huyên với vài vị khách.

Trái tim Dung Gia Thượng đột nhiên đập mạnh như có một bàn tay nhẹ nhàng lay động.

Anh vô thức xoay người nhìn về đại sảnh, rồi như có tia lửa bùng lên từ trong từng mạch máu, tai cũng không còn nghe thấy dù một chút thanh âm.

Một cô gái trẻ dáng người mảnh mai, yểu điệu đứng dựa vào lan can, đèn pha lê chậm rãi rơi xuống thân hình kia từng ngọn sáng nhỏ.

Ánh đèn rực rỡ và ấm áp trong đại sảnh chiếu vào chiếc váy mỏng thêu những sợi bạc sẫm, nhuộm nó thành màu xanh lam, giống như làn nước biển thay đổi liên hồi dưới ánh nắng. Những chiếc tua màu đen trên váy và cổ tay áo vỗ về làn da trắng muốt, đôi chân cân đối của cô dẫm bước trên đôi giày da màu bạc.

Tóc cô dài lượn sóng vòng cung, vấn ở sau đầu, tóc mái thưa tinh tế xõa lên trên trán, hai lọn tóc mai nhẹ nhàng đung đưa. Toàn thân cô trên dưới chỉ có một đôi trân châu đeo tai cùng chuỗi ngọc trai đen mảnh mai trên cổ.

Đây là trang phục tiêu chuẩn nhất của một tầng lớp xã hội cao cấp phương Tây, ưu nhã lại hiện đại, lộng lẫy nhưng khiêm tốn. Nhìn qua Phùng Thế Chân như vậy, so với các tiểu thư Dung gia lại càng giống danh môn khuê tú nhiều hơn. Nét đoan trang của cô dường như sinh ra đã có, cử chỉ điềm đạm, giơ tay nhấc chân đều thong dong tuyệt đẹp, uyển chuyển như thiên nga cao quý, chậm rãi bước vào đám người bên trong.

Dung Gia Thượng nhanh chóng phục hồi tinh thần mới nhận ra mình đã đứng dưới chân cầu thang.

Phùng Thế Chân đứng trên thềm bắt gặp ánh mắt anh. Trong lòng thoáng động, hai người đồng thời mỉm cười đầy ý vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.