Edit: Thi
Trong sảnh phía tây, những tấm rèm nhung nặng trĩu rủ xuống, che chắn ánh quang rọi vào căn phòng. Đèn sàn được thắp, phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, soi cả một không gian nhỏ.
Dung Gia Thượng ngồi ở sô pha, khoanh chân, một tay tùy ý đặt trên tay vịn, một nửa khuôn mặt tuấn tú được tắm trong ánh sáng ấm áp, một nửa đắm chìm trong màu xanh lam lạnh lẽo tối tăm.
Quách Đại Tráng chết khiếp nằm trên mặt đất thở hổn hển, có tiếng ọc ọc trong cổ họng.
“Ta biết ngươi đã tỉnh.” Dung Gia Thượng nói, “Muốn giả chết à, chi bằng chết thật đi, ngươi nghĩ sao?”
Quách Đại Tráng mắt mở bừng, thất thần.
“Ngươi sống hay chết, còn phụ thuộc vào biểu hiện của ngươi.” Dung Gia Thượng dù mất rất nhiều thời gian vẫn ung dung, ngón tay gõ nhẹ tay vịn, ánh mắt băng lãnh tựa hồ đầu đông.
"Ta đang nghĩ, ngươi là người làm vườn không vào được nhà lớn, tin tình báo tất nhiên không phải ngươi trộm. Ngươi chỉ là người truyền tin."
Quách Đại Tráng vẻ mặt tuyệt vọng, run bần bật.
“Ở đây ngươi có đồng lõa.” Dung Gia Thượng chắc chắn nói, “Nói cho ta biết, người nọ là ai.”
Qúach Đại Tráng vẻ mặt đau khổ nói: "Ta không biết."
Dung Gia Thượng khóe miệng hơi cong. Tên côn đồ đứng cạnh Quách Đại Tráng giơ chân giẫm lên vết thương do súng bắn trên đùi.
Tiếng la hét thảm thiết vang vọng tứ phía trong căn phòng kín, giống như tiếng hét của lệ quỷ.
Dung Gia Thượng hờ hững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079880/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.