Chương trước
Chương sau
EDIT: BƠ

Giả như, Phùng Thế Chân không đến khách sạn để tìm Dung Định Khôn, không vào nhầm phòng của Mạnh Tự An. Điều gì sẽ xảy ra với cuộc sống của cô?

Cô sẽ không đi đến nhà Dung gia, cũng như không thể gặp được một chàng trai trẻ, đẹp trai mặc đồ trắng trên sàn nhảy chỉ vì cô ấy sắp gặp Mạnh Tự An. Cô ấy sẽ chỉ là một nhân viên nhỏ bé làm việc chăm chỉ cả ngày để nuôi gia đình và mối thù gia đình của cô vĩnh viễn sẽ không lấy được sự minh bạch.

Có lẽ khi cô đi qua góc phố trên tàu điện, cô sẽ nhìn thấy Dung Gia Thượng trong bộ quần áo mới, ánh mắt của hai người có thể chạm nhau trong nửa giây.

Công tử nhà giàu đẹp trai hô to gọi lớn sai khiến nô lệ, ôm người đẹp trong tay, chẳng thềm đoái hoài đến một cô gái nghèo đi qua trong nháy mắt.

Anh sẽ là một giấc mộng mãi mãi xa vời, giống như là ánh sáng dù có đưa tay ra cũng không thể bắt được

Dung Gia Thượng nắm chắc tay Phùng Thế Chân, trầm giọng nói: “Đủ rồi, hôm nay đến đây thôi.”

Dương Tú Thành ho khan một tiếng: “Còn một câu hỏi cuối cùng. Cô Phùng, Tôn tiểu thư có liên lạc với cô sau khi cô ta rời nhà đi không?”

Phùng Thế Chân lắc đầu: “Tôi thực sự lo lắng cho cô ấy, không biết bây giờ cô ấy ổn không,. Sau tất cả, cô ấy thực sự là một cô gái rất đơn thuần. Tôi sợ cô ấy ra hoài gặp những kẻ xấu.”

Dương Tú Thành liếc nhìn con trỏ trên hộp và gập đầu: “Hiện tại không có câu hỏi nào khác. Cảm ơn cô Phùng đã hợp tác.”

“Không có gì.” Phùng Thế Chân tao nhã gật đầu, sau đó mỉm cười với Dung Gia Thượng, “Không sau đâu. Tại sao anh lại căng thẳng hơn tôi vậy?”

Dung Gia Thuợng đặt tay lên tay cô, nhìn kỹ cô rồi nói: “Tôi không muốn cô nhắc đến nhưng việc không quá vui trong quá khứ.”

“Có một số việc, nói ra thì tốt hơn.” Bàn tay không cầm được của Phùng Thế Chân nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Dung Gia Thượng.

Dương Tú Thành nhìn động tác và biểu cảm ấu yếm của hai người, không khỏi khẽ nhíu mày.

Phùng Thế Chân cười nhẹ, Dung Gia Thượng nhìn cô với ánh mắt say đắm. Có lẽ, họ đã không nhận ra rằng vào thời điểm này, không có sự khác biệt giữa những cặp đôi đang yêu nhau.

Bằng cách này, Dung Gia Thượng có thể thành thật đi kết hôn với Đỗ Lan Hinh?

Dương Tú Thành không khỏi thầm lắc đầu.

Dung Gia Thượng nắm tay Phùng Thế Chân, đưa cô ra khỏi phòng sách. Đồng thời dặn dò: “Lát nữa, tôi sẽ thẩm vấn những người làm với Dương Tú Thành. Có thể sẽ hơn loạn một chút. Buổi học hôm nay, tôi không thể lên lớp. Cô đừng ra ngoài nếu không có chuyện gì xảy ra.”

Phùng Thế Chân đáp lại.

Cửa phòng sách mở ra, người quản gia đang đứng bên ngoài. Dung Gia Thượng lập tức buông tay Phùng Thế Chân.

Phùng Thế Chân dừng một chút, nắm tay anh một lúc rồi từ từ buông xuống.

“Bác Trương, đem tất cả người làm trong nhà tập hợp lại. Tôi và anh Dương muốn xét hỏi.” Dung Gia Thượng lạnh lùng ra lệnh, “Để Phương Lâm và Phương Hoa ở trong phòng của mình, đừng chạy lung tung.”

Quản gia đáp lại, đi xuống chỉ huy người làm tập hợp lại.

Phùng Thế Chân lặng lẽ bước lên lầu.

“Cô giáo.” Dung Gia Thượng gọi lên.

Phùng Thế Chân nhìn lại.

Một tia nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Dung Gia Thượng, khiến đôi mắt anh trở nên trong veo như mặt hồ vào mùa thu.

“Thật ra, tôi cũng có một chút thắc mắc.” Dung Gia Thượng nhếch môi, “Tại sao hôm đó cô lại mời tôi khiêu vũ?”

Phùng Thế Chân sững sờ, sau đó bật cười: “Anh cho rằng một người phụ nữ mời một người đàn ông khêu vũ, cần lý do gì?”

Không đợi Dung Gia Thượng trả lời, cô quay lưng lên lầu, bóng dáng mảnh mai nhanh chóng biến mất ở cầu thang.

Phùng Thế Chân trở về phòng, nhắm mắt thở dài một hơi rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Cô xoa xoa vùng da bị đau ở chân. Phỏng đoán ở đây đã trở nên bầm tím, rốt cuộc là lúc đó, nhịp tim cô có chút rối loạn. Mặc dù, phương pháp này ngu ngốc. Nhưng từ sự huấn luyện mà cô nhận được từ Mạnh Tự An, nó đơn giản và hiệu quả nhất.

Giọng nói ồn ào dần dần vang lên dưới lầu, càng lúc càng lớn. Sau đó, người quản gia hét lên, mọi người im lặng.

“Cô giáo?” Dung Phương Lâm cùng em gái gõ cửa. “Cô giáo có biết anh cả đang làm gì không?”

“Hình như trong nhà có gián điệp. Anh Dương và đại thiếu gia đang đi kiểm tra người.” Phùng Thế Chân mời họ vào phòng.

“Sao các cô không trở về phòng? Tôi xem bọn họ sẽ tra hỏi trong một thời gian.”

“Tại sao lại có gián điệp ở nhà?” Dung Phương Lâm cảm thấy không thể tin được.

Cô gái Dung gia sống trong một ngôi nhà xinh đẹp, không biết cha mình thực sự đang kinh doanh gì. Cô không biết mình mua được những món đồ trang sức, những bộ quần áo, những chiếc đàn vĩ cầm đắt tiền từ đâu.

“Đừng sợ.” Phùng Thế Chân an ủi, “Nhà họ Dung làm ăn lớn. Có người luôn suy tính, muốn biết bí mật kinh doanh.”

Dung Phương Hoa hỏi: “Tại sao không kêu phòng tuần tra bắt người?”

“Dù sao cũng muốn điều tra là ai.” Phùng Thế Chân nói, “Hơn nữa, vấn đề này liên quan đến một số quyền riêng tư trong nhà của cô. Tôi nghĩ rằng cha cô không muốn làm ồn ào nhiều để người khác cười nhạo.”

Các con của ông ta đương nhiên biết Dung Định Khôn coi trọng mặt mũi đến nhường nào. Hai cô gái không còn gì để nói.

Cuộc thẩm vấn bắt đầu từng người một ở tầng dưới. Mọi người đều tập trung ở ngoài cửa sau, quản gia gọi tên, một người đi vào.

Hai cô gái Dung gia không ngồi yên được, lẻn lên lầu hai xem thử. Phùng Thế Chân đã không ra ngoài để tránh bị nghi ngờ, nhưng không khỏi lo lắng cho hai cô gái. Vì vậy, cô cũng đi theo.

Trong sảnh tầng một, Dung Gia Thượng và Dương Tú Thành mỗi người ngồi ở góc ghế sô pha. Dung Gia Thượng cầm tập tài liệu trong tay, trong khi Dương Tú Thành nhìn chằm chằm vào cây đàn.

“Anh đã từng bị trộm tiền từ biệt thự chưa?”

“Anh đã bao giờ nhận tiền của người ngoài và tiết lộ bí mật của biệc thự chưa?”

“Cô ta đã nhờ anh truyền tin giúp sao?”

Dương Tú Thành mặt không chút cảm xúc, giọng nói lạnh lùng, giống như một vị thẩm phán máu lạnh, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Một số người lương tâm cắn rứt, thú nhận tội lỗi của mình. Trong khi đó, có vài người không thừa nhận điều đó. Dung Gia Thượng chỉ nhìn vào con trỏ của hộp để đánh giá. Một số người ở lại, trong khi những người khác lấy tiền và bị đuổi ra ngoài.

Luôn luôn có những người thiếu hiểu biết, vướng víu không chịu đi và bị những tên tay sai áo đen xông tới và lôi họ đi.

Người làm lần lượt bị tra khảo và đuổi ra . Ngoài cổng càng ngày càng ít người.

Dung Gia Thượng ngồi sang một bên, lặng kẽ lật xem hồ sơ. Đôi mắt sắc bén quét qua đám người như một lưỡi dao. Anh trông giống gần hệt cha mình, Dung Định Không. U ám, sắc xảo, bình tĩnh, xem mọi sinh vật như một kẻ săn mồi.

Giờ phút này, Dung Gia Thượng khác xa thiếu niên trắng trẻo, lạnh lùng ở sàn nhảy hai tháng trước. Gần giống như hai người.

Anh đang phát triểu nhanh chóng và trưởng thành. Phùng Thế Chân và nguời đàn ông này chỉ mới có quen nhau hai tháng. Nhưng khi nhìn vào ngày hôm nay, cô cảm thấy anh như đã trưởng thành vài năm.

“Thật nhàm chán.” Dung Phương Hoa cảm thấy buồn chán, “Cô giáo, chúng ta tìm chỗ nào ngồi? Chúng tôi có tờ báo ảnh mới nhất của Mỹ.”

Phùng Thế Chân cũng muốn đưa hai cô gái trở về. Ngay lập tức đồng ý, dẫn họ xuống cầu thang. Hướng phía đông hoa viên mà đi.

Cùng lúc đó ở trong phòng sách, một người làm vườn bị mang đến, ấn xuống ghế dựa.

“Anh tên là gì?” Dương Tú Thành lặp lại mấy câu hỏi kia.

“Quách Đại Tráng.” Người làm vườn xoa xoa tay, “Tôi đã chuyển đến đây làm được ba năm. Chú của tôi là Quách Hữu Phúc có thể bảo lãnh. Nhưng vào ăm ngoái, Ông ấy đã chết vì bệnh...”

“Hỏi anh cái gì, trả lời cái đó.” Dương Tú Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn người làm vười: “Anh đã từng trộm qua tiền trong phủ.”

“Không! Tuyệt đối không có.” Quách Đại Tráng vội vàng lắc đầu, “Tôi chỉ là một người làm vườn, trộm tiền làm gì?”

“Có trộm đồ trong phủ.”

“Không có.” Quách Đại Tráng tiếp tục lắc đầu.

“Có cùng Tôn Thiếu Thanh tiểu thư tiếp xúc qua?”

“Không có! Tôi là người thô kệch như thế này, làm sao có thể cùng tiểu thư nói chuyện...”

“Ngươi đã nói với người ngoài về biệt thự chưa?”

“Không có...”

Con trỏ đang lắc dữ dội.

Dương Tú Thành nhướng mày: “Tôi sẽ hỏi lại anh một lần nữa….”

Quách Đại Tráng vội vàng biện hộ: “Chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi...Tôi chưa từng vào đại sảnh, cũng chỉ là đi với mấy người làm cùng nhau nói chuyện...”

“Anh đã từng nhận tiền của người khác để dò xét tin tức trong biệt thự chưa?”

“Không có...” Quách Đại Tráng cẩn thận nhìn Dương Tú Thành.

Con trỏ đang lắc dữ dội.

Dung Gia Thượng và Dương Tú Thành nhìn nhau đầy ẩn ý.

Dương Tú Thành đóng tập tài liệu trong tay lại, giơ ngón tay búng một cái. Những người đàn ông mặc áo đen đứng cách đó không xa, xải bước tới ngay lập tức.

Thấy được điều chẳng lành, Quách Đại Tráng đẩy lão quản gia ra, bật dậy lao ra ngoài. Bộ dáng nhanh nhẹn đến không ngờ.

“Bắt lấy hắn ta!” Dung Gia Thượng hét lớn.

Chậm hơn một bước, Quách Đại Tráng chạy tới bên cửa sổ, hai tay ôm đầu, đâm qua cửa sổ. Lăn đến mặt cỏ bên ngoài.

Khi ba cô gái đi được nửa đường thì bất ngờ có một người đàn ông phá kính ngã xuống trước mặt.

Hai chị em nhà họ Dung sợ hãi hét lên. Trốn sau Phùng Thế Chân. Người đàn ông bất ngờ đứng dậy tóm lấy Phùng thế Chân đang đứng ở phía trước. Cầm một con dao nhỏ trong tay kề lên cổ cô.

“Cô giáo.” Dung Phương Lâm hét lên “Người đâu mau tới!”

Dung Gia Thượng cùng đám tay sai đuổi ra ngoài. Khi nhìn thấy cảnh này, mắt anh lập tức đỏ lên.

“Tránh ra! Tránh ra!” Quách Đại Tráng ôm Phùng Thế Chân trong tay, lùi về phía cửa bên vườn.

Mất tên tay sai muốn bao vây. Dung Gia Thượng hét lên “Đừng Làm loạn! Tránh ra!”

Cổ của Phùng Thế Chân bị tay của Quách Đại Tráng bóp chặt. Khiến cô không thở nổi, gương mặt đỏ bừng.

Dung Gia Thượng giống như một con báo đang nôn nóng. Vài lần muốn tới gần, lại nhịn xuống không đi tới.

Dương Tú Thành kéo chị em nhà họ Dung đi ra, lớn tiếng nói: “Quách Đại Tráng, anh không thể trốn thoát, Hãy thả cô Phùng ra, chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Xem tôi là đồ ngốc?” Quách Đại Tráng hét lên “Nhà Dung Gia các người xử lý người khác, đều có thể đem cái Tô Châu lục tung lên.”

Dung Gia Thượng bước đến, ủ rũ nhìn Quách Đại Tráng hỏi, “Anh muốn thế nào?”

“Mở cửa!” Quách Đại Tráng lôi kéo Phùng Thế Chân về phía cửa “Đưa tôi một chiếc xe, không được tắt máy. Đừng nghĩ giở trò gì, bằng không tôi liền sẽ cắt cổ cô gái này.”

Anh ta kề dao vào Phùng Thế Chân. Mũi dao sắc nhọn găm vào động mạch ở cổ cô. Phùng Thế Chân không dám làm hành động thiếu suy nghĩ. Đành phải để người ta tùy ý.

Dung Gia Thượng đang đang thở hổn hển, trao đổi một cái nhìn với Dương Tú Thành rồi gật đầu.

Dương Tú Thành nói: “Được rồi, chúng tôi sẽ sắp xếp cho anh một chiếc xe. Đừng mà có làm loạn.”

Cửa mở ra, một chiếc xe được mang đến.

Mấy tên tay sai đang bao vây đã nhường một lối Quách Đại Tráng kéo Phùng Thế Chân đi. Dung Gia Thượng gắt gao nhìn hắn, không nhanh không chậm mà đi theo.

“Lui xa một chút!” Quách Đại Tráng lớn tiếng nói, mũi dao đâm vào da thịt Phùng Thế Chân, một dòng máu đỏ tươi theo đó chảy xuống.

Dung Gia Thượng đứng lại, giang cánh tay ngăn thủ hạ lùi về phía sau. Anh cắn chặt răng, trán lộ rõ những gân xanh, đôi vai căng ra. Giống như một con báo có thể lao vào chiến đấu bất cứ lúc nào.

Quách Đại Tráng lui ra cửa xe, hít sau một hơi. Đột ngột, đẩy Phùng Thế Chân ra, nhảy lên xe, nhấn ga chạy.

Phùng Thế Chân rơi xuống đất, lăn hai vòng, Chiếc xe phóng qua cô, tạo ra một đống cát bụt.

Dung Gia Thượng đột nhiên rút súng từ thắt lưng của thuộc hạ, chạy qua Phùng Thế Chân, chĩa súng vào chiếc xe đang chạy rồi bóp cò liên lục.

Kính cửa sổ sau chiếc xe vỡ tan trong tiếng súng nổ. Chiếc xe lao về phía trước theo kiểu ngoằn ngèo.

Nhìn thấy chếc xe sắp rời khỏi , Dung Gia Thượng hơi nheo mắt, cánh tay vững vàng , lại bắn thêm một phát nữa.

Chiếc xe phát ra âm thanh chát chát, đâm thẳng vào gốc cây lớn ở ngã tư. Các thuộc hạ lao tới, lôi Quách Đại Tráng ra khỏi xe, trói chặt hai tay lại.

Dung Gia Thượng bỏ súng, quay người lao về phía Phùng Thế Chân.

Phùng Thế Chân được Dương Tú Thành đỡ dậy, lấy khăn che vết thương trên cổ, với vẻ mặt kinh hãi. Thấy rằng cuộc loạn đã được giải quyết, chị em nhà họ Dung cũng chạy đến hỏi thăm Phùng Thế Chân.

Dung Gia Thượng đến gần, lo lắng kéo tay cô,

“Vết thương thế nào? Để tôi xem!”

“Không sao đâu.” Phùng Thế Chân vội vàng nói, “Vết thương nhỏ, Đừng làm loạn nữa, đau.”

Dung Gia Thượng nhăn lại, hai tay tỏ vẻ do dự, quay người lại mắng quản gia: “Còn chần chờ gì nữa? Sao không mời bác sĩ?”

Phùng Thế Chân cười khổ: “Bị thương ngoài da một chút, trở về bôi chút thuốc. Sao lại làm phiền bác sĩ một chuyến.”

“Nếu không xử lý tốt, sẽ để lại sẹo khiến người khác khó coi.” Dung Phương Hoa nói: “Cô giáo, hãy nghe theo lời của anh cả nói đi.”

Người của Dung Gia Thượng tóm lấy Quách Đại Tráng đang sống dở chết dở. Quách Đại Tráng vai đầy máu, cả người mềm nhũng như gà.

“Chưa chết đúng không?” Dung Gia Thượng lạnh lùng nói “Cầm máu, đưa hắn đến Tây Đường, sau này thẩm vấn.”

Dương Tú Thành xua tay muốn đem Quách Đại Tráng rời đi, còn nói thêm: “Để mắt tới, đề phòng hắn tự sát.”

Thuộc hạ lôi Quách Đại Tráng đang chết dở đi, để lại trên cỏ một vết máu nhỏ.

Phùng Thế Chân cúi đầu, liếc nhìn không để lại dấu vết, ánh mù mịt.

Bác sĩ của nhà họ Dung sống gần đây, một lúc sau đã vội vã chạy đến trị thương cho Phùng Thế Chân. Tiêm một mũi giảm đau.

“Thiếu gia đừng lo lắng chỉ là vết thương ngoài da thịt thôi. Mấy ngày nữa sẽ không sao.” Bác sĩ cười nói với Dung Gia Thượng đang ngồi với vẻ mặt u ám.

Phùng Thế Chân ho hai tiếng. Sắc mặt của Dung Gia Thượng lúc này mới hòa hoãn xuống, cười cảm ơn bác sĩ. Sau đó, sai quản gia tiễn người đi.

Dung Phương Lâm cùng Dung Phương Hoa đã trải qua chuyện này, lập tức đối với Phùng Thế Chân có nhiều cảm tình. Hai chị em họ một người kéo một cánh tay của Phùng Thế Chân, đem cô lên lầu nghỉ ngơi.

Dung Gia Thượng không thể xen vào, rầu rĩ không vui nhìn các cô gái lên lầu. Phùng Thế Chân dường như nghe được tiếng chửi thầm của Dung Gia Thượng. Cô quay đầu lại cười nói: “Gia Thượng, không cần lo lắng cho tôi, anh đi lo chuyện chính sự trước đi.”

Dương Tú Thành cũng nói: “Gia Thượng, làm phiền em đi thẩm vấn Quách Đại Tráng. Tôi ở đây còn chút chuyện muốn hỏi bọn người làm.”

Dung Gia Thượng không có thể từ chối, vẻ mặt bực bội mà đi.

Sau khi hai chị em Dung gia trở về phòng, Phùng Thế Chân đứng ở phía trước cửa sổ, ngắm nhìn phía sân vườn.

Trong sân, có rất nhiều người đàn ông cường tráng mặc đồ đen, mà Dung Gia Thượng thân hình cao gầy đứng trong một đám thủ hạ vô cùng bắt mắt. Phùng Thế Chân không thấy rõ mặt, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phát ra từ thân người anh.

Cô nghĩ lại khi anh nổ súng, rất quyết tuyệt, bình tĩnh, không lưu tình chút nào, giống như tình cảnh gặp bọn bắt cóc kia. Tuyệt đối không phải loại con nhà giàu sống trong nhung lụa có thể làm được.

Dung Định Không cho ngáp phải ruồi, có thể nuôi dạy một đứa con trai không thể khiến người khác xem thường

Thợ làm vườn Quách đại Tráng kia có cùng Phùng Thế Chân gặp qua mấy lần. Chỉ là chưa từng chào hỏi qua.

Anh ta hẳn chính là người Phùng Thế Chân truyền lại tình báo, là Mạnh Tự An sắp xếp ở Dung Gia một mật thám khác.

Anh ta chính là người ở gốc cây quế mà mình đã tình báo sao?

Sẽ vì bảo vệ bản thân mà có tố giác mình?

Nếu đã biết rõ sự thật, Dung Gia Thượng hay không sẽ đến trước mặt mình, giống như vừa nãy. Tràn ngập sát khí, giơ súng mà bóp còi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.