EDIT: BƠ
Giả như, Phùng Thế Chân không đến khách sạn để tìm Dung Định Khôn, không vào nhầm phòng của Mạnh Tự An. Điều gì sẽ xảy ra với cuộc sống của cô?
Cô sẽ không đi đến nhà Dung gia, cũng như không thể gặp được một chàng trai trẻ, đẹp trai mặc đồ trắng trên sàn nhảy chỉ vì cô ấy sắp gặp Mạnh Tự An. Cô ấy sẽ chỉ là một nhân viên nhỏ bé làm việc chăm chỉ cả ngày để nuôi gia đình và mối thù gia đình của cô vĩnh viễn sẽ không lấy được sự minh bạch.
Có lẽ khi cô đi qua góc phố trên tàu điện, cô sẽ nhìn thấy Dung Gia Thượng trong bộ quần áo mới, ánh mắt của hai người có thể chạm nhau trong nửa giây.
Công tử nhà giàu đẹp trai hô to gọi lớn sai khiến nô lệ, ôm người đẹp trong tay, chẳng thềm đoái hoài đến một cô gái nghèo đi qua trong nháy mắt.
Anh sẽ là một giấc mộng mãi mãi xa vời, giống như là ánh sáng dù có đưa tay ra cũng không thể bắt được
Dung Gia Thượng nắm chắc tay Phùng Thế Chân, trầm giọng nói: “Đủ rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Dương Tú Thành ho khan một tiếng: “Còn một câu hỏi cuối cùng. Cô Phùng, Tôn tiểu thư có liên lạc với cô sau khi cô ta rời nhà đi không?”
Phùng Thế Chân lắc đầu: “Tôi thực sự lo lắng cho cô ấy, không biết bây giờ cô ấy ổn không,. Sau tất cả, cô ấy thực sự là một cô gái rất đơn thuần. Tôi sợ cô ấy ra hoài gặp những kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079877/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.