Edit: G
Ngày hôm sau, sắc trời âm u, mưa vẫn tiếp tục rơi.
Phùng Thế Chân ôm sách vở đi vào thư phòng, Dung Gia Thượng đã ở bên trong đợi cô từ trước rồi. Chàng trai mặc một bộ áo trắng quần đen khoan khoái nhẹ nhàng, đang ngồi bên cửa sổ đọc sách. Ngoài cửa sổ không có ánh sáng, nhưng tự thân chàng trai đã phát ra vầng hào quang sáng chói, chỉ một ánh nhìn liền có thể bắt trụ ánh mắt người khác rồi.
“ Chào buổi sáng, cô giáo” Dung Gia Thượng gập cuốn tạp chí trên tay lại, nở một nụ cười rực rỡ đầy sức sống, cùng với bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ tạo thành sự tương phản rõ ràng.
“Chào.” Phùng Thế Chân bình tĩnh trả lời.
“ Cô có khỏe không?” Dung Gia Thượng hỏi, “ Tôi sợ cô mắc mưa sẽ dễ bị cảm lạnh.”
“Tôi không sao.” Phùng Thế Chân cúi đầu, đem sách vở mở ra.
“Đúng rồi, cô giáo” Dung Gia Thượng ngồi ở ghế bên cạnh, giống như một con chó lớn dương dương tự đắc lười biếng nằm bò trên bàn, nhô đầu từ phía dưới nhìn lên khuôn mặt rũ xuống của Phùng Thế Chân, “mồng 9 tháng sau là sinh nhật 20 tuổi của tôi, trong nhà sẽ tổ chức một buổi vũ hội. Cô sẽ đến chứ?”
Phùng Thế Chân gần như quên mất vụ này.
Dung gia mới bị ảnh hưởng nặng nề, bên ngoài chắc hẳn cũng bàn tán không ít đi, có rất nhiều người đang chờ xem náo nhiệt. Dung Định Khôn coi trọng mặt mũi như vậy, nhất định sẽ tổ chức bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079873/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.