Phùng Thế Chân trong bóng đêm đi vào sân Dung gia. Trời khuya, các phòng ngủ trên lầu đều đã sáng đèn. Mưa phùn rơi trên lá trong màn đêm tĩnh mịch tạo thành tiếng xào xạc.
“Chị Thế Chân.” Bụi cây sau, có người nói nhỏ.
Phùng Thế Chân xem bốn phía không có ai, bước nhanh đi qua.
Tôn Thiếu Thanh thân mình đã bị ướt một nửa nhìn cô háo hức.
Phùng Thế Chân đưa cho cô một phong thư: “Ba ngày sau, vào lúc 8 giờ sáng ngày 14, Nữ hoàng Elizabeth sẽ xuống từ Cổng số 2 của Bến tàu Bến Thượng Hải."
Tôn Thiếu Thanh cảm kích đến nghẹn ngào, đem phong thư cất vào trong lòng ngực.
Phùng Thế Chân cho biết: "Thời gian quá eo hẹp, còn không đủ đến ngân hàng để gửi tiền, vì vậy em phải tìm cách khác".
Tôn Thiếu Thanh gật đầu.
"Ở đây nói chuyện không tiện. Ngày mai em tới thư phòng tìm chị, chị sẽ cùng em bàn bạc cụ thể."
Hai người đường ai nấy đi.
Phùng Thế Chân bước qua phòng khách đã tắt đèn, đi nhanh về phía cầu thang.
“Cô giáo thật bận bịu.” Giọng nói của Dung Gia Thượng vang lên trong bóng đêm, “Ban ngày ôm hôn với nam nhân, ban đêm lén lút với tiểu thiếp xinh đẹp. Cô tới nhà của bọn ta, chắc không đơn giản là dạy học đâu, có vẻ như có chuyện quan trọng khác phải làm hơn.”
Phùng Thế Chân nghỉ chân, đỡ thang lầu lan can, chậm rãi xoay người.
Dung Gia Thượng vặn đèn bàn sáng lên, gương mặt hình dáng của anh càng rõ ràng, ánh mắt lạnh lùng, phản chiếu ánh sáng sắc bén dưới ánh đèn.
Chiếc đèn bàn nhỏ nhắn tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, chỉ chiếu sáng một khu vực nhỏ xung quanh nó.
Dung Gia Thượng ngồi bên kia ánh sáng, Phùng Thế Chân thì đứng trong bóng tối. Ánh sáng và bóng tối là khác biệt, giống như hai thế giới vĩnh viễn đối lập không tương thích. m thanh lạch cạch của chiếc đồng hồ treo tường được khuếch đại vô hạn trong không gian tĩnh lặng.
Phùng Thế Chân nhìn thẳng vào mắt Dung Gia Thượng, trong đó có ánh quang thiêu đốt, dù cố che giấu nhưng trong đêm đen vẫn giống như ngọn lửa rực rỡ, thật bắt mắt.
Anh ta đợi đến nửa đêm, hóa ra chỉ để sân si với mình?
Rốt cuộc anh ta để ý mình đến mức nào?
Sự lo lắng của người câu cá khi con cá bơi đến gần lưỡi câu lan ra một cách lặng lẽ. Bộ não của Phùng Thế Chân quay nhanh, suy nghĩ, nghiền ngẫm bước tiếp theo nên đi như thế nào, phải nói gì, mới sẽ không kinh động con cá, dọa nó chạy.
“Đại thiếu gia còn chưa ngủ nha.” Phùng Thế Chân bình tĩnh mở miệng, “Xin lỗi vì sự chậm trễ ngày hôm nay. Thời gian tới tôi sẽ quay về bằng cổng trước.”
Dung Gia Thượng đứng dậy, đút tay vào túi quần, chậm rãi đi đến. Dáng người thẳng tắp rời khỏi ánh đèn chìm vào màn đêm, đôi mắt híp lại nhìn con mồi.
“Tôi mặc kệ cô cùng Tôn thị âm mưu cái gì. Xuất phát từ tình thầy trò, tôi nhắc nhở cô một câu. Tôn thị hầu hạ cha đã lâu, biết rất nhiều bí mật của ông ấy. Cô tùy tiện cùng dì ta thân cận, rất dễ khiến ông ta nghi ngờ.”
Phùng Thế Chân nhíu mày, không vui nói: “Xin yên tâm, tôi chỉ cảm thấy Tôn tiểu thư thực đáng thương, cũng không có ý muốn biết về bí mật của cha anh.”
Cô quay người đi lên lầu. Có tiếng bước chân đuổi theo. Dung Gia Thượng đi ba bước, tiến lên hai bước, bắt lấy tay Phùng Thế Chân.
"Tôi còn chưa nói xong!"
Cổ tay Phùng Thế Chân có hơi lạnh của đêm, anh giữ nó như cầm một miếng ngọc bích mát lạnh. Cô lãnh đạm mà nghiêng đầu nhìn lướt qua, lông mày khẽ cau lại, đôi mắt đen hiện lên chút tia sáng lóng lánh trong ánh quang mờ ảo, như thể nước hồ bơi trong đêm khẽ đung đưa.
Trái tim của Dung Gia Thượng rối loạn một hồi, khí tức cuồng bạo của anh biến mất ngay lập tức giống như một làn sương mù trong gió. Anh không nhịn được tiến lại gần hai bước, trầm giọng nói: "Có thể cô không biết nhiều về cha tôi. Ông ấy là một người rất đa nghi, nhất là về chuyện ông ấy muốn che giấu. Cô giáo Phùng muốn giữ được bát cơm của mình, thì nghe theo lời khuyên của tôi. Đừng có tới lui với Tôn thị nữa. "
Phùng Thế Chân muốn rút tay lại, tránh một chút, lại bị Dung Gia Thượng cầm thật chặt. Cô đành phải bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ coi Tôn tiểu thư như em gái của mình."
Môi trên của Dung Gia Thượng mấp máy. Phùng Thế Chân trước tiên trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái liền nói chặn họng: “Anh lại định nói tôi thiếu em gái nữa chứ gì?”
Dung Gia Thượng phụt cười: “Này nên trách cô giáo Phùng có tấm lòng hảo tâm rộng lớn, đối với ai cũng đều có thể ban phát yêu thương.”
“Còn không phải do anh dạy sao?” Phùng Thế Chân trợn mắt, dùng sức rút cổ tay ra.
Dung Gia Thượng thản nhiên đi theo sau, hỏi: "Người lên bến tàu hôm nay là anh cả của cô?"
“Hôm nay anh cũng đến bến tàu?” Phùng Thế Chân có chút kinh ngạc.
“Giúp bằng hữu xử lý chút việc.” Dung Gia Thượng nghĩ đến anh em họ của Ngũ Vân Trì giống như hổ và sói, hiện tại lòng còn sợ hãi, “Cô cùng anh cô có quan hệ thật tốt.”
Phùng Thế Chân nói: “Gia thượng, nếu anh nguyện ý, hiện tại cũng không quá muộn để anh tập làm một người anh ôn nhu tốt tính. Phương Lâm bọn họ kỳ thật trong lòng vẫn là có mong đợi đối với anh.”
“Lại tới nữa rồi.” Dung Gia Thượng hừ nói, “Cô luôn có tật xấu này, qua ba câu liền phải thuyết giáo, khuyên người nỗ lực, khuyên người hướng thiện.”
“Được rồi, tôi không nói nữa.” Phùng Thế Chân lắc đầu cười, “Không còn sớm, anh cũng nghỉ ngơi đi.”
“Vậy tôi nói cô có nghe không?” Dung Gia Thượng truy vấn, “Cùng Tôn thị tránh xa một chút, miễn cho người khác đàm tiếu.”
“Không thể nói chuyện phiếm luôn sao?”
“Nói chuyện gì cũng không được.” Dung Gia Thượng phản bác, “Cô nghĩ làm thế nào dì Tôn vào được nhà của chúng tôi? Năm đó dì ấy cũng được người gửi gắm tới cửa dạy học cho mấy đứa Phương Lâm, mới bị cha tôi nhìn trúng.”
Phùng Thế Chân sắc mặt lập tức lạnh đi: “Nguyên lai nói nửa ngày, đại thiếu gia lo lắng tôi đi theo vết xe đổ của nhị phu nhân."
Dung Gia Thượng sửng sốt.
“Yên tâm.” Phùng Thế Chân chế nhạo, “Tiền đồ của tôi không đến mức thấp như thế.”
Cô quay đầu đi về phía cửa phòng mình. Dung Gia Thượng nhảy dựng lên, ba bước thành hai bước đuổi theo, lại túm chặt cánh tay cô.
“Ý của tôi không phải như vậy…”
“Thế ý anh là gì?” Phùng Thế Chân đẩy mạnh anh với khuôn mặt lạnh lùng.
Thân hình của người thanh niên vô cùng rắn chắc và vững chãi, thay vì đẩy người ra, cô lại loạng choạng lùi về phía sau. Dung Gia Thượng tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ lấy eo Phùng Thế Chân, theo quán tính làm Phùng Thế Chân cả người đâm vào ngực anh.
Sự đụng chạm kỳ lạ do cơ thể mềm mại của người phụ nữ mang lại khiến lồng ngực của chàng trai trẻ run lên, đầu óc quay cuồng. Anh cảm thấy da lưng và gáy tê rần, như có dòng điện chạy qua. Trận rung động này quá mức mãnh liệt, trước nay chưa từng có, cơ hồ vô pháp khống chế.
Dung Gia Thượng hơi ngây ngốc, trong lòng không khỏi mê đắm cảm giác tuyệt vời này. Cảm nhận được người ở trước ngực mình đang giãy giụa, anh theo bản năng siết chặt vòng tay, chuyển từ đỡ sang ôm, ôm thật chặt.
Lòng bàn tay của người đàn ông trẻ tuổi lúc nào cũng ấm áp và rộng lớn, áp vào làn da nhạy cảm ở eo lưng của Phùng Thế Chân. Phùng Thế Chân giống như bị đặt lên thanh sắt nóng, cả người lông tơ đều dựng đứng. Huống chi khí chất nam tính trong sạch và sảng khoái trên người nam nhân này tràn vào mũi một cách không thể cưỡng lại, tràn đầy hung hãn, cuốn trôi mọi tính toán, kế hoạch của cô.
“Anh…”
Khẽ động đậy, lòng bàn tay của nam nhân ở sau eo xê dịch, mơ hồ vuốt ve, mang đến một mảnh tê dại.
Đèn trên hành lang màu vàng mờ ảo, giống như huỳnh quang, chiếu không rõ đến khuôn mặt của hai người, mọi góc nhọn sắc cạnh đều không có, chỉ có mềm mại ôn nhu.
Hai người chỉ đứng đó, không lên tiếng, cũng không miễn cưỡng cử động. Cùng với tiếng tim đập thình thịch vang lên không ngừng, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên, cảm giác mỹ diệu tê dại không thể tả tràn ra khắp cơ thể.
Dung Gia Thượng cảm thấy chính mình giống như đang say, nhịn không được cúi đầu, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên tóc của Phùng Thế Chân, môi anh tiến lại gần vầng trán mịn màng của cô.
“Cô giáo, đừng tức giận.” Anh thì thầm, hít một hơi thật sâu, “Cô cùng dì ta không giống nhau. Cô……”
Phùng Thế Chân đột nhiên duỗi tay đẩy anh ra.
Dung Gia Thượng mất cảnh giác suýt ngã, phải bám vào tay vịn để ổn định cơ thể.
Phùng Thế Chân ánh mắt băng lãnh tưởng như có thể phóng ra đao, không chút khách khí mà đâm thẳng vào tim của Dung Gia Thượng.
"Vậy anh giống cha của anh sao?"
Dung Gia Thượng sững sờ, trơ mắt nhìn Phùng Thế Chân quay mặt đi. Đóng sầm của phòng như muốn tát vào mặt anh, khiến anh chợt thanh tỉnh, lúc này mới ý thức được mình vừa làm gì.
Phùng Thế Chân dựa vào sau cánh cửa, suy nghĩ kỹ càng phát hiện ra điều gì đó cảm giác được mồ hôi từ lỗ chân lông bừng lên, ướt đẫm lưng.
Vẫn còn đó một xúc cảm nóng bỏng ở nơi mà Dung Gia Thượng đã từng chạm. Trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực,dường như toàn thân tê dại còn chưa hoàn toàn rút đi.
Mình là người câu mồi, đừng để bị cá kéo xuống nước.
Lời nói của Mạnh Từ An giống như quỷ ảnh thoáng hiện, khiến Phùng Thế Chân một thân mồ hôi nóng nháy mắt hạ nhiệt, sự lạnh lẽo thấm sâu trong xương.
Đúng vậy, anh ta chỉ là bàn đạp của mình, là công cụ mình dùng để tấn công và trừng phạt Dung Định Khôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]