Edit: OwOe
Qua ngày hôm sau, cơn mưa dứt trời lại trong xanh, nắng sớm như dải lụa mỏng chiếu xuống tòa nhà cùng đình viện tinh xảo của Dung gia.
Lúc ăn sáng, vú Lý tới nói: "Cô Phùng có chút cảm lạnh, nói hôm nay sẽ không lên lớp, bảo đại thiếu gia cùng các tiểu thư tự học."
Dung Gia Thượng tay đang rót cà phê dừng lại một chút.
Dung Định Khôn hỏi: "Bệnh nặng không? Có cần mời bác sĩ đến khám không?"
Vú Lý nói: "Có chút sốt nhẹ, đã uống thuốc tây, nhưng là tinh thần không được tốt."
Dung Định Khôn nói với Dung phu nhân: "Bà đi xem một chút đi."
"Lão gia yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cô Phùng ." Dung phu nhân trong lòng có chút ghen, nhưng nhìn thấy bà hai sắc mặt phát xanh, lại ẩn ẩn vui vẻ.
Không ngờ Dung Định Khôn ngay sau đó nói: "Gần đây, bên ngoài đang bùng phát dịch cúm, nghiêm trọng sẽ chết người. Nếu tình hình của cô Phùng không ổn thì không thể giữ ở nhà được."
Dung gia tỷ muội sững sờ, không tưởng tượng được phụ thân lạnh lùng như vậy.
Bà hai phụt cười một cái nói: "Vẫn là lão gia suy tính chu toàn. Cũng không thể để không khí bệnh tật hại tiểu thiếu gia trong bụng của tôi."
Dung phu nhân cười lạnh: "Dì Tôn thân thể quý giá. Tôi nghĩ gần đây cô nên ở trong nhà không cần đi lung tung. Nếu không sẽ có hại cho con của cô."
Bà hai đang muốn trả lễ thì Dung Gia Thượng đập mạnh tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079845/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.