Năm Thiên Thánh thứ hai, ngày mùng 9 tháng 10, trời râm.
Ha! Quả là một ngày vui!
Lúc đem Cự Khuyết cho con mèo ngốc kia xem, vẻ mặt y thực là thập phần ước ao! Có thể thấy y lộ ra vẻ mặt như thế cũng không uổng công mình tốn bao công sức mới tìm được cái hòm bảo bối của lão già kia!
Có điều, lúc đó ở dưới gầm giường, hình như mình có nếm được thứ gì đó rất ngon…
Mềm mềm, ngọt ngọt… Không biết là cái gì…
Con mèo kia thật nhỏ mọn! Không phải đã nếm thử hai lần rồi à! Hà tất phải bày ra cái sắc mặt ấy cho mình xem? Chia cho Ngũ gia một chút cũng có chết đâu, chỉ xin y có một tẹo, dĩ nhiên không cho mình lại còn đẩy cửa bỏ đi luôn…
Đồ con mèo keo kiệt!
Ừm, nói đến, Cự Khuyết nằm trên tay y đúng là rất xứng, có nên nói với lão già một tiếng, đem Cự Khuyết tặng cho y không nhỉ?
… Vẵn là quên đi! Nếu như mình nói thế với lão già, lão ta nhất định sẽ biết mình đã động tới Cự Khuyết… Mình vẫn còn chưa muốn chết đâu…
Để sau này có cơ hội rồi nói vậy!
*****************
Tuy cả hai đều là trẻ con, thân thể rất nhỏ, nhưng không gian dưới giường cũng không lớn, hai tên nhóc lại cực lực chen chúc bên trong, hiển nhiên là chẳng có mấy không gian để cử động. Triển Chiêu chui vào trước núp ở bên trong, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể nghiêng người tựa vào bên cạnh Triển Chiêu.
Lúc Tĩnh Phong đẩy cửa đi vào, hai đứa nhóc ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ngan/83210/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.