Năm Thiên Thánh thứ hai, ngày mùng 9 tháng 10, trời râm.
Chuột chết! Chuột thối! Chuột trắng đáng ghét!!
Hắn sao có thể… có thể…
Thật muốn dùng kiếm một nhát chém chết hắn!!
May mà lúc đó không có ai nhìn thấy, bằng không, nhất định mình sẽ đem con chuột chết kia băm thành tám mảnh, vứt cho Tiểu Hoàng ăn!!
Cái gì chứ! Dựa vào cái gì chỉ có một mình mình khổ não, còn hắn lại cứ như người không liên quan ung dung tự tại tiếp tục du ngoạn uống rượu?
Quả nhiên, con chuột làm người ta căm ghét nhất!!!
Chuột chết chuột chết chuột chết!!!!
*******************
Nói là muốn đến chơi cờ, nhưng sau khi Tĩnh Phong đến chỗ Đạo Ảnh, ngay lập tức sẽ quẳng đồ đệ của lão sang một bên —— dù sao cũng không phải lần đầu tiên như vậy, có tiểu tử Bạch Ngọc Đường kia ở đây, có lẽ cũng chẳng phiền đến lão.
Thế là, lại như thường lệ, hai lão đầu vừa tụ họp rồi rời đi, Bạch Ngọc Đường liền lập tức reo hò nhảy cẫng lên, kéo Triển Chiêu liền chạy.
“Này! Con chuột trắng! Ngươi làm cái gì?!”
Triển Chiêu bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn lôi thẳng đến thư phòng của Đạo Ảnh, không hiểu gì trợn tròn đôi mắt đen láy trong suốt lên.
“Cho ngươi xem cái này hay lắm!”
Bạch Ngọc Đường vô cùng thần bí nói, kéo Triển Chiêu ngồi xuống ghế, sau đó, cẩn thận từng li từng tí một lôi một cái hộp gỗ dài từ một góc kín đáo nào đấy ra, đem đến trước mặt Triển Chiêu như dâng vật quý.
“Đây là cái gì?” Triển Chiêu trừng mắt nhìn cái hộp gỗ kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ngan/83209/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.