Năm Thiên Thánh thứ hai, ngày 11 tháng 10, trời trong.
Rốt cục mình tức cái gì chứ!
Bây giờ suy nghĩ lại, hôm ấy con chuột trắng cũng không phải cố ý, nếu không hắn cũng không hỏi mình chuyện kỳ quái như vậy.
Chắc là hắn cũng chẳng biết hắn đã làm cái gì…
Bỏ đi! Chiến tranh lạnh hai ngày, mình cũng gần hết giận rồi, hôm nay tìm cơ hội hòa hảo với hắn đi! Dù sao hắn cũng là bạn tốt của mình, không để ý tới hắn mình cũng không quen.
Hơn nữa, mình với hắn đều là con trai, dù sao thì… thì… cũng không có gì ghê gớm! Coi như bị Tiểu Hoàng liếm là được rồi!
… Ặc, con chuột trắng mà biết mình so sánh hắn với Tiểu Hoàng, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình mất…
Hi hi! Trêu con chuột thật vui!
…
Thích thanh Cự Khuyết quá đi à! Sao sư phụ mình không có thanh kiếm nào giống vậy chứ? Nếu không thì đem đổi với con chuột cũng tốt!
Nếu như…
************************
“Tắc Bắc Song Sát, các ngươi hết đường chạy rồi, mau ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi!”
“Phi! Tiểu tử thối, đừng tưởng rằng bọn lão tử là nhuyễn cước hà (người lâm trận bỏ chạy)! Ngươi bức huynh đệ bọn ta đến mức này, bọn ta làm sao có khả năng sẽ bó tay chịu trói?!”
Tắc Bắc Song Sát không ngừng than khổ trong lòng, bọn chúng vốn là hai tên cường đạo có tiếng ở đại mạc Tắc Bắc, tháng bảy năm nay nhất thời tâm huyết dâng trào chạy đến Trung Nguyên lang bạt, sau khi phạm vào mấy vụ án lớn lại chọc phải tên đại sát tinh này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ngan/83211/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.