Thiên Thánh năm thứ mười, ngày mùng 6 tháng 7, trời vẫn mưa.
Đạp cỏ mà đi
Đêm trăng dằng dặc, nỗi buồn đầy vơi, nhớ ai tỉnh mộng. Nhìn trăng sớm trăng cười si ngốc, say rượu cười khổ nào ai hay!
Trường ức thái sơn, niên thiếu vô ưu, hỏi người sao chịu nổi sầu khổ? Gió tây thấm đẫm tình sầu, gần tới Thất Tịch lại nhiều gió mưa.
…
Bỗng nhiên không biết từ đâu lại có nhiều cảm khái đến vậy?
Ngọc Đường, nếu như ngươi biết, chỉ e là sẽ cười nhạo ta.
Biết rõ ngươi không phải thật tâm, nhưng ta… nhưng ta…
Không biết có phải là ta suy nghĩ nhiều quá rồi hay không, Ngọc Đường, ta luôn cảm thấy, vị Nguyệt Kiến cô nương… vị Nguyệt Kiến cô nương kia… có lẽ…
Lời này nếu như mình nói ra, chỉ sợ con chuột kia sẽ phát hỏa tại chỗ mất!
Có điều, Âu Dương đại ca đúng là hiểu biết rất nhiều, huynh ấy đã dạy mình rất nhiều thứ. Con chuột cũng gắng sức tiếp thu! Những kinh nghiệm giang hồ này chính là khiếm khuyết của bọn mình.
Mà con chuột kia, nguyên bản cùng Âu Dương đại ca xung khắc nhất là hắn, bây giờ trò chuyện với nhau vui vẻ nhất cũng là hắn —— ha ha, đây chính là tính cách của hắn a! Dám yêu dám hận, yêu ghét rõ ràng, không giống mình…
A! Con chuột về rồi, viết đến đây thôi vậy!
***************************
Nữ tử kia sau khi tỉnh lại, mới đầu là một mặt mờ mịt, sau đó vội vàng ngồi dậy, cảm tạ ơn cứu mạng của Triển Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ngan/2377654/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.