Cảnh Hữu năm thứ hai, ngày mùng 7 tháng 7, trời râm.
Lại một Thất Tịch nữa đến.
Tiếc là, Mèo con đã…
Năm đó bọn mình vẫn có thể vui vẻ mặc sức uống rươu, vì không biết tương lai không biết ngày mai. Nhưng bây giờ, ngày vui lại đến, chỉ tiếc, nhân diện đã khác…
Hãm Không đảo, chung quy cũng không phải núi Võ Đang.
Mèo con, ngươi ở “bên đó” có tốt không?
Với tính tình của ngươi, nhất định đã bắt đầu cuộc sống mới rồi! Dù sao ngươi cũng đã…
Đã hiếm khi nhớ lại những sinh hoạt vụn vặt, không còn những tháng ngày bên mèo, xem ra đúng là vô cùng khổ sở! Hừ! Mèo thối! Cứ như vậy mà bỏ lại một mình ta…
Nếu như thời gian có thể quay lại, ta nhất định phải gõ bể đầu ngươi, xem bên trong đó chứa những cái gì!
Nếu như không có ngày đó, ta sợ là đã chẳng thể cầm bút được nữa! Dù sao năm đó, cũng vào thời gian này, chúng ta từng bước từng bước chia lìa nhau…
Mèo con, vết tích này, chỉ vì ngươi mà lưu.
***************************
Đáp ứng phải giúp Tông Nguyệt Kiến đến Vũ Di Sơn, ba người Bạch Ngọc Đường cũng không trì hoãn nữa, quay đầu lại thu thập hành lý, dự định ở khách điếm này thêm một ngày, sáng sớm ngày thứ hai sẽ lên đường.
Vậy mà trời bất ngờ nổi gió mưa, mấy ngày này vốn dĩ trời vẫn rất trong, nhưng nửa đêm lại mưa như trút nước. Ngày thứ hai tuy mưa đã bớt nặng hạt, nhưng vẫn bất lợi cho việc xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ngan/2377656/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.