Thiên Thánh năm thứ mười, ngày mùng 4 tháng 7, trời trong.Mèo ngốc! Mèo thối!!
Ai bảo ngươi… Ai bảo ngươi quan tâm tới nữ nhân kia đến vậy chứ!
Ngươi muốn giúp nàng thật sao? Được! Vậy thì hôm nay Bạch gia so với ngươi một lần, xem ai mới thật sự là người chiếm được tình cảm của nàng!
Mèo thối!
Uổng công Ngũ gia ta còn đặc biệt vì ngươi mà chạy đi tìm cái tên Âu Dương gì gì đó luận võ, ngươi ngược lại thì tốt! Không chỉ ngăn cản ta, còn đi quan tâm đến những người khác! Ngươi làm ta… Ngươi làm ta…
Hừ! Không viết!
*************************
“Ta và ngươi có thù oán?”
Nghe Bạch Ngọc Đường nói vậy, hơn nữa ánh mắt hắn rõ ràng tràn ngập căm hận cực điểm, Âu Dương Xuân lấy làm kì lạ hỏi, đồng thời không ngừng hồi tưởng lại những chuyện mình đã làm trong quá khứ, nhưng rốt cuộc vẫn không sao nghĩ ra được chuyện nào có liên quan đến một thiếu niên thanh tú như này.
“Ngọc Đường!”
Triển Chiêu cũng không biết đến tột cùng là vì sao mà Bạch Ngọc Đường lại hận Âu Dương Xuân đến vậy, việc mình bị thương năm đó tuy sau này có nghe sư phụ kể lại, nhưng, Tĩnh Phong không kể chi tiết lắm, y cũng không lưu tâm. Đối với sự tình của Âu Dương Xuân, y không biết nhiều, đương nhiên, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên bọn họ xuống núi, cả hai cũng không biết cái tên “Âu Dương Xuân” này trên giang hồ có tiếng tăm tới mức nào.
Nhưng bằng trực giác, lại thêm ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ngan/2377648/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.