Năm Thiên Thánh thứ mười, ngày mùng 4 tháng 7, trời trong.
Chuột ngốc chuột ngốc chuột ngốc!!
Chẳng phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Hắn lại khẩn trương đến mức như vậy? Đáng ra lúc chiều nên để Âu Dương đại ca hảo hảo giảo huấn hắn một trận, miễn cho hắn giống như bây giờ, lại gây rắc rối!
Hắn, hắn khẩn trương tới mức đó! Lại còn chạy tới hỏi han nàng ân cần… Mình thừa nhận lúc chiều không nên quan tâm nàng thái quá, nhưng vừa nãy hắn còn quá phận hơn! (giổ ôy mùi giấm chua bay đầy nhà tuôi rồi =)))))))))
Chuột chết chuột chết chuột chết!!
Mình thật sự đi thích một con chuột đáng ghét đến vậy sao!
(Lúc viết ra câu này trên giấy, bên cạnh rơi xuống một giọt mực siêu siêu to)
… Mình… Hình như mình thích Ngọc Đường thật rồi.
Chẳng trách mấy ngày trước lại không muốn rời xa hắn như vậy, chẳng trách lúc nào cũng muốn ở bên hắn —— bắt đầu từ khi nào, mình lại đi thích hắn?
Hình như —— rất khó để tìm lại thời gian cụ thể a…
Cũng không biết con chuột trắng nghĩ thế nào, hừ, mình lại đi thích hắn, vậy, còn hắn thì sao? Có cảm giác giống như mình hay không?
Mặc kệ! Chuyện này tuyệt đối không thể nói cho hắn! Bằng không mũi tên kia còn không hếch lên tận trời!
Cứ để một mình mình giữ kín bí mật này là được rồi! Tuyệt đối không cho con chuột trắng kia biết!!
***********************
Thấy Bạch Ngọc Đường hung dữ trừng mắt nhìn người tử diện kia, Triển Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ngan/2377646/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.