Quả thực Tuệ Tử có ý đồ riêng, bắt Uyển Trường Quý chính là cơ hội vô cùng tốt để giáo dục trẻ em.
Hơn nữa cô đã sống lại được vài ngày rồi, đã đến lúc vào thành phố đòi nợ rồi.
Trưởng thôn nhìn đôi vợ chồng son trò chuyện. Đây vốn là đối không được khả quan nhất, nhưng nom cách họ chung sống với nhau thì có vẻ như khá ổn?
Trưởng thôn suy tính, đôi vợ chồng này ngoại trừ hơi khắc khoai tây nướng ra thì toàn làm những việc có lợi cho mình.
Vu Kính Đình lấy túi giấy báo ra.
Anh mở ra, bên trong là hai củ khoai tây nướng thơm lừng.
Vu Kính Đình chia khoai tây nướng cho Tuệ Tử và Giảo Giảo.
“Anh đang nướng khoai tây, nghe thấy tiếng em hét lên trong loa nên tiện tay mang theo.”
Giảo Giảo nhận lấy rồi bẻ ra trong ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của trưởng thôn.
Trưởng thôn: Bao nhiêu đây người mà chỉ có hai củ khoai tây nướng, không biết xấu hổ à?
Tuệ Tử vừa định ăn thì cảm thấy có một ánh mắt sắc bén lướt qua, trong đôi mắt của trưởng thôn mang theo con dao.
Khoai tây nướng mà nguội rồi thì không ngon chút nào, không, ngon, chút, nào! Trưởng thôn oán hận nghĩ, ông xoay người đi, không nhìn mấy cái đồ làm người ta khó chịu của nhà họ Vũ nữa.
“Vẫn còn ẩm này?” Tuệ Tử bẻ ra, trong đêm tối lạnh lẽo thì nhiệt độ ấm áp như thế này cực kỳ thoải mái.
“Nhìn cái gì! Mau ăn đi!” Vu Kính Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477929/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.