Lạp Mại à! Sao con lại biến thành như vậy?!” Vương Phân Phương thét chói tai, cắt ngang những hình ảnh đầy màu sắc trong tâm trí Vu Kính Đình.
Liễu Lạp Mai được người ta đặt trên mặt đất, có vẻ vừa mới hôn mê, trên người còn có vết thương.
Vương Phân Phương tách đám người ra vọt vào, mắng Vu Kính Đình:
“Mày đánh con gái tao!”
“Bà bị mù à?” Vu Kính Đình dời tầm mắt khỏi ngực Tuệ Tử.
“Trưởng thôn à! Ông mau đến đây lấy lại công bằng cho tôi!” Vương Phân Phương ngồi dưới đất, vỗ đùi khóc, “Nhà họ Vu khinh người quá đáng, vừa đập cửa vừa đòi tiền cưới hỏi, ngay cả gà nhà tôi cũng không buông tha, bây giờ lại làm cho con gái tôi thành như vậy!”
“Liễu Lạp Mai trong lòng bà xếp sau gà sao?” Tuệ Tử không nghe nổi nữa, gắt lên.
“Trần Hàm Tuệ! Đồ sao chổi nhà mày! Sao mày không chết đi... hả!” Vương Phân Phương mới mắng một nửa, cổ chợt lạnh.
Vu Kính Đình lấy rìu kề lên cổ bà ta, nở nụ cười lạnh.
“Sủa tiếng chó có ích lợi gì không? Có thể cắn được chúng tôi thì bà mới có năng lực.”
Vương Phân Phương im lặng như gà, sợ Vu Kính Đình sẽ chặt cổ mình.
Tuệ Tử đặt tay lên cánh tay Vu Kính Đình, lúc này anh mới rút tay về.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
“Từng người có mặt ở đây, bình thường các người mắng chửi sau lưng tôi, tôi chỉ xem là mấy người đang thả rắm, nhưng có điều, các người không được phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477928/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.