Được rồi, đừng khóc nữa.”
Rời khỏi nhà họ Dương, Vu Kính Đình khuyên Tuệ Tử lần thứ tám, thật ra hai người cũng chỉ mới đi bộ chưa đầy hai mươi mét mà thôi.
Tuệ Tử chuyển từ khóc thầm sang thút thít, chóp mũi đỏ hoe.
“Anh kệ em!” Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng không có chút tính uy hiếp nào, mang theo âm mũi.
“ông đây thèm vào mà quản em, em khóc như thế, mặt sẽ nhăn lại thành mặt khoai tây... Vợ à, sao em thích khác thế hả?”
Bây giờ Vu Kính Đình mới nhớ lại biểu hiện của Tuệ Tử vừa rồi, trong lòng vẫn còn tràn đầy hưng phấn.
Chỉ hận hiện tại trời quá lạnh, đứa con trong bụng vợ còn quá nhỏ, không thì anh đã tìm một đống củi không người lôi cô vào “yêu thương” luôn rồi.
Song anh cũng không hiểu, tại sao một người nói chuyện thông minh, có lý, lại còn rất có chiến thuật, không sợ nói đạo lý với người khác như Tuệ Tử lại cứ suốt ngày khóc tu tu thế nhỉ?
“Em... không tự chủ được nên chảy nước mắt.” Tuệ Tử thấp giọng nói.
Cô cũng không muốn như vậy.
“Tè ra quần à?” Vu Kính Đình nghe thấy không tự chủ thì nghĩ ngay tới cái này.
Mặt Tuệ Tử nóng lên, nước mắt dỗ chán chê vẫn chưa nhìn lại lại chảy ra hết, cô giơ tay đẩy anh một cái.
“Nói vớ vẩn! Là nước mắt, nước mắt!”
Có lẽ đối với người khác thì đó không phải là chuyện đáng để khóc, song đối với cô thì lại không khống chế được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477906/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.