Vu Kính Đình đứng sau lưng Lý Hữu Tài, nghe hắn nửa sống nửa chết lẩm bẩm thì không chịu được nữa.
Vừa mới lấy sức hét lên một cái đã dọa cho Lý Hữu Tài run lẩy bẩy.
“Lý Hữu Tài, kính mắt của mày bị sao thế? Làm đến chức kế toán lớn như vậy mà còn phải dùng băng dính trong để dán kính à?”
Lý Hữu Tài thật sự muốn bóp chết Vu Kính Đình, hắn vốn định đọc kiểm điểm qua loa quýt luýt thôi, không nhắc đến tên mình, song cái giọng của Vu Kính Đình kia đã khiến cả thôn đều biết hết rồi.
Chiếc kính mà Lý Hữu Tài đang đeo bây giờ là chiếc thứ hai, bị người ta chụp bao tải làm gãy, quả thực không còn tiền để thay nữa nên chỉ có thể dùng băng dính quấn lại, lúc cần đọc tài liệu mới đeo.
Không dám đeo trước mặt các cô gái vì sợ mất mặt.
Vu Kính Đình quá xấu xa, chuyên chọc vào nỗi đau của người khác.
Hét lên như thế rồi vẫn không đủ, Vu Kính Đình lại bồi thêm phát nữa:
“Lý Hữu Tài, mày bảo đống sách vở chữ nghĩa của mày ném cho chó gặm rồi à? Viết kiểm điểm thôi mà không ngờ tài tử Lý Hữu Tài đây còn không biết viết? Không biết thì để tạo dạy mày, không cần cảm ơn đâu Lý Hữu Tài... Tuệ Tử! Em xem, anh cũng là một người có văn chương đấy!”
Kêu tên một lần không đủ, anh còn nói đi nói lại mấy lần, Lý Hữu Tài chỉ muốn ngất ra đất luôn cho rồi.
Tuệ Tử đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477907/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.