Trong căn phòng này, ngoài Tuệ Tử ra, không ai cảm thấy Vu Kính Đình vô tội cả.
Người dân trong thôn cảm thấy cho dù chuyện này không phải anh làm, thì những “thành tích chói lọi” của anh trong quá khứ cũng đủ để chống đỡ cho tai tiếng của tên lưu manh đệ nhất trấn Vương Gia này rồi, mấy chục năm không thể lay động luôn.
Đôi mắt sáng ngời của Vu Kính Đình nhìn chằm chằm vào từng người một trong phòng.
Chính những kẻ này đã làm cho vợ anh khóc, anh nhớ hết mặt của từng người rồi, mai sẽ lấy súng cao su đi bắn vỡ hết kính nhà bọn họ.
Anh cả Dương đau khổ ngồi xổm ở cửa, ôm đầu lẩm bẩm nói.
“Bỏ mẹ rồi, bỏ mẹ rồi, giường nhà tôi sắp sập rồi.”
“Thằng cả Dương, mày đứng đấy làm gì? Bến Thượng Hải chiếu tới đâu rồi?” Trưởng thôn loẹt xoẹt đi qua, ông cũng đến để xem ti vi.
Vừa nhắc đến Bến Thượng Hải là đôi môi của anh cả Dương động đậy, mũi cay xè, tí thì chảy nước mắt ra ngoài.
“Bến Thượng Hải cái quần què!”
Anh cả Dương không dám chọc giận tên lưu manh nên chỉ có thể trút giận lên phim truyền hình.
Chỉ tự trách bản thân mình, đang yên đang lành mua ti vi làm cái mẹ gì không biết.
Người trong thôn lôi nhau đến nhà anh ta đánh nhau, một đám người đứng trên giường xem náo nhiệt, giường nhà anh ta sắp sập rồi đây này!
“Sao đấy?” Trưởng thôn hỏi.
“Bọn họ đánh nhau trong nhà cháu!”
Trưởng thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477905/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.