Giáo viên nói tư chất của em thích hợp thừa nghiệp mẹ, trở về làm đại thần.”
“Nói bậy bạ!” Tuệ Tử tức giận.
Thầy dạy trò làm người, không nên nói như vậy.
“Không đúng sao ạ? Mẹ em lợi hại bao nhiêu, một mình có thể nuôi em và anh của em.”
Trong mắt trẻ con, công việc có thể diện chính là có thể ăn no mặc ấm, không biết lời này được nói ra từ miệng giáo viên là có mang theo sự kỳ thị.
“Mẹ đúng là lợi hại, sau này chúng ta phải hiếu thảo với bà ấy, nhưng chị cảm thấy mẹ hi vọng em học tốt hơn, sau này thi đại học.”
“Học có tác dụng gì chứ, em muốn nhảy đồng! Chị học giỏi như vậy cũng có tác dụng gì đâu, không phải cũng lấy anh em đấy sao?”
Giảo Giảo kiên trì với lý tưởng, cũng bổ cho Tuệ Tử một dao.
Đêm đó, Giảo Giảo nghe Tuệ Tử kể chuyện trước khi ngủ, ngủ thiếp đi trong lồng ngực thơm ngào ngạt của chị dâu.
Ngoài miệng cô bé chống lại Tuệ Tử, nhưng cơ thể lại rất thành thật, ngủ thiếp đi rồi cũng muốn ôm, thói quen này khá giống với anh của cô.
“Mẹ không ngủ sao?”
“Sao vậy?” Vương Thúy Hoa còn đang ngẫm về mỹ nhân ngư mà con dâu kể, phỉ nhổ phù thủy quá xấu xa. Không có chút tự giác giải quyết khó khăn vì quần chúng gì cả, rao giá trên trời, quá xấu xa.
“Giảo Giảo nói với con, con bé muốn bỏ học trở về làm nhị thần cho mẹ.”
Vương Thúy Hoa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477889/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.