Vu Giảo Giảo đứng ở cửa, tay đặt ra sau lưng, ánh mắt lóe lên chút gian trá.
“Da lại hơi căng rồi à? Anh làm lỏng cho em nhé.” Mũi của Vu Kính Đình bị vợ đâm rất đau, lấy em gái ra trút giận.
Giảo Giảo nhăn mặt với anh.
Tuệ Tử ở bên cạnh nhìn hai anh em chí chóe.
“Vụ Giảo Giảo, cút tới đây!” Tiếng gào thét của Vương Thúy Hoa truyền đến từ trong nhà.
“Anh cứu em!”.
Giảo Giảo chui vào chum rỗng bên cạnh, Vu Kính Đình nhanh chóng lấy đồ che lại.
Vừa đậy xong, Vương Thúy Hoa đằng đằng sát khí chạy tới.
“Ranh con đâu rồi?”
“Chạy rồi.” Vu Kính Đình nhìn là đã biết thường xuyên che chở em gái.
Vương Thúy Hoa cầm chổi lông gà quất anh.
“Mày lại bao che cho nó phải không?”
“Quét bụi à? Không đau chút nào cả, đây, đánh bên này giúp con nữa đi.” Vu Kính Đình xoay sang một bên, mùa đông mặc áo bông, chổi lông gà có đánh gãy anh cũng không đau không ngứa.
Vương Thúy Hoa có chân lên, đứng một chân, lấy đế dép lê đánh anh.
“Mẹ, bớt nóng! Sao vậy ạ?” Tuệ Tử vi ngăn cản, vẫn không quên trợn mắt với Vu Kính Đình một cái.
Nói thẳng ra, anh thật đúng là một người thiếu đòn.
“Con xem con bé làm gì này?”
Vương Thúy Hoa dẫn Tuệ Tử vào nhà.
Trên giường bày đầy sách bài tập, nhưng chưa làm một bài nào mà vẽ đầy các loại động vật nhỏ với đủ mọi biểu cảm khác nhau, vẽ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477888/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.