Chó sủa mấy tiếng rồi lại thôi, trong lòng Tuệ Tử như có con hươu chạy loạn, lo lắng không yên.
Trong vài giây chờ đợi kết quả này, cô lo nghĩ miên man.
Cuối cùng, ánh sáng rọi vào qua lỗ hổng trên hàng rào kèm theo tiếng hỏi han của Vu Kính Đình khiến thanh kiếm nặng nề treo trong lòng Tuệ Tử rơi xuống.
Lục phủ ngũ tạng quặn đau khiến cơ thể cô khẽ run rẩy khi nghĩ đến cảm giác sợ hãi lúc bị Lý Hữu Tài đầy từ trên núi xuống.
Từ phản ứng lạ lùng của Lý Hữu Tài, cô đoán rằng có lẽ hắn cũng sống lại.
Sau khi chứng minh suy đoán của mình là đúng, Tuệ Tử phát hiện tất cả những gì mình đã làm để xây dựng tâm lý đều công cốc.
Đáy lòng cô tràn ngập sự căm phẫn, không cam tâm, nóng nảy, ý muốn tự tay giết chết kẻ thù cứ thế mà nảy sinh trong đầu.
Thù hận to lớn như chất thành núi ập tới, rồi lại như cây cung bị kéo căng khiến cô nóng lòng muốn khiến Lý Hữu Tài bị hàng vạn mũi tên bắn xuyên tim.
“Mẹ kiếp, tên thối nát này thật sự dám đến sao?” Giọng mắng mỏ của Vu Kính Đình đánh thức Tuệ Tử khỏi lòng căm hận.
“Em ở yên trong phòng, ông đây sẽ đi dạy hắn làm người.” Không đánh cho Lý Hữu Tài phọt shit ra, anh sẽ không trở về!
Tuệ Tử đè vai anh lại, hơi run rẩy nhưng rất mạnh mẽ.
“Đừng đi.”
“???” Vu Kính Đình không hiểu.
Ban ngày, không phải cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477890/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.