Buổi sáng người trong nhà họ Vu rất nhiều, toàn đến tìm Vương Thúy Hoa xem bói giúp, Vương Thúy Hoa bạn phát tài trong phòng phía Đông, không biết Vu Kính Đình đi đâu.
Tuệ Tử ra ngoài thì gặp người phụ nữ ôm đứa trẻ đang khóc oa oa đến.
“Tuệ Tử đi đâu thế?”
“Em ra hợp tác xã mua bán, đứa nhỏ sao thế?” Tuệ Tử thấy đứa bé cứ khóc mãi, giơ tay ôm đứa bé.
“Đừng nhắc nữa, chị đến nhà Lý Hữu Tài chơi, đứa nhỏ vừa thấy Lý Hữu Tài đã bắt đầu gào khóc, làm thế nào cũng không ngừng, chị nghĩ định nhờ thím Tự xem giúp.” Người phụ nữ thấp giọng nói.
“Tuệ Tử, em nói xem có phải trong nhà hắn có thứ gì không sạch sẽ không? Chị thấy hôm nay Lý Hữu Tài cử kỳ quái thế nào ấy?”
“Không biết nữa, em không thân với hắn lắm.” Tuệ Tử cúi đầu vỗ về đứa trẻ.
Cũng không có gì kỳ lạ, người cận thị nặng bỏ kính ra trông cứ lạ mắt, huống hồ hắn còn bị Vu Kính Đình đánh sưng cả mặt, đứa trẻ nhìn thấy không khóc mới là lạ.
“Thế chị phải hỏi thím Tự xem, đừng có là thứ gì không sạch sẽ đấy.”
Tuệ Tử thầm nói, thế này há chẳng phải thêm việc làm ăn cho mẹ chồng sao?
Chọn người nhảy đồng để hỏi có phải có thứ gì không sạch sẽ không, mười người thì hết chín người rưỡi sẽ nói có.
“Không cần phải xem đâu, chị dẫn đứa bé về nghỉ ngơi một lúc là không sao rồi.”
Đứa bé thút thít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477886/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.