Hầm xương sườn trong nồi sắt, bánh nướng áp chảo, bỏ thêm hai củ khoai tây vào bún.
Vu Kính Đình trở về với tiếng bước chân cực kì phách lối. Tuệ Tử vừa mở nắp nồi ra, mùi thơm phả vào mặt.
Tuệ Tử thấy dáng vẻ của anh là biết chuyện ổn thỏa rồi.
Anh chống nạnh đứng bên cạnh cô, không nói gì, vẻ mặt đắc ý, ánh mắt như đang ám chỉ điều gì.
Tuệ Tử không hiểu anh muốn làm gì, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh.
“Em đi học ở đâu thế? Cái này mà cũng không hiểu? Gái có chồng, lên mặt với ông xem nào.” Vu Kính Đình giơ tay chỉ vào mặt anh.
Tuệ Tử à một tiếng, chọn một miếng sườn trong nồi đút cho anh.
Vu Kính Đình cực kỳ buồn bực, vợ anh là người phụ nữ có học lực cao nhất trong thôn, sao lại chậm chạp trong chuyện tình cảm nam nữ thế?
Anh chỉ muốn cô hôn lên mặt anh một cái thôi mà.
Ăn sườn xong, người vẫn chưa hài lòng, tự mình làm mới có cơm no áo ấm, kéo vợ lại hôn lên mặt cô với đôi môi bóng dầu, lúc này mới thỏa mãn.
Cái tên này là chó à... Tuệ Tử định lau đi mà bị anh trừng mắt, đành phải thả tay xuống.
“Ghét bỏ à?”
Tuệ Tử lắc đầu như trống bỏi, tên này nhỏ nhen lắm, cô không đắc tội nổi.
Nhân lúc Vương Thúy Hoa ra ngoài tản bộ, Vu Kính Đình kể cho Tuệ Tử nghe về chiến tích của mình.
Anh mai phục trước cửa nhà Lý Hữu Tài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477885/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.