Ăn hết trứng gà vẫn còn gà.” Tuệ Tử nói.
Giảo Giảo há mồm, ánh mắt tràn đầy vẻ tổn thương.
“Chị lại còn muốn ăn gà nhà tôi?”
“Ăn hết gà vẫn còn lợn.”
“Lợn, lợn cũng không bỏ qua à?”
“Hai con ngỗng kia tuổi đời chắc cũng xấp xỉ em nhỉ?”
Giảo Giảo òa khóc, chui vào lòng mẹ.
“Mẹ, ngay cả Đĩa Sắt và Bóng Sắt chị ta cũng không bỏ qua!”
Vương Thúy Hoa nhịn cười, vỗ về con gái.
“Không sao, Đĩa Sắt và Bóng Sắt cũng chín tuổi rồi, thịt dai.”
Giảo Giảo đứng thẳng lên, chỉ vào Tuệ Tử hét:
“Chị ăn Đĩa Sắt với Bóng Sắt coi chừng rụng hết răng! Đến lúc đó ngay cả cháo cũng không húp nổi đâu!”
“Chữ “cháo viết thế nào vậy?”
T!
“Mẹ!!!” Tiếng khóc của Giáo Giáo suýt nữa dỡ cả xà nhà đi.
“Ha ha ha! Không có văn hóa, nhục chưa? Còn thi 0 điểm nữa không?” Vu Thiết Căn cười khoái chí.
“Chị dâu chỉ đùa với con thôi, nín đi!” Vương Thúy Hoa dỗ dành.
“Chị không ăn ngỗng của em, em cũng đừng ầm ĩ với chị nữa nhé?” Tuệ Tử ra điều kiện.
“Chị chắc chứ?” Giảo Giảo trốn trong lòng mẹ nhìn trộm Tuệ Tử.
Tuệ Tử gật đầu.
“Hôm nay tôi không gây sự với chị nữa.” Trong mắt con bé lóe lên tia xảo quyệt.
Tuệ Tử đẩy cái bát cho nó.
“Cho em lòng đỏ.”
“Không được, cái đó cho con mà!” Vương Thúy Hoa cản lại.
“Miệng con hơi nhạt ăn không nổi, ăn chút cháo ngô là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477880/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.