Vu Kính Đình bị Tuệ Tử nắm thóp.
“Lợn nhà em sinh mấy con?”
Giọng nói nhẹ nhàng, sắc bén đâm thẳng vào tâm can.
Vu Kính Đình thả cô xuống.
“Mau vào phòng đi.”
“Rốt cuộc anh giúp mẹ em bán bao lâu rồi? Có trích phần trăm không?”
“Em đừng hỏi mãi câu hỏi này nữa! Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi!” Anh thẹn quá hóa giận, giọng điệu cũng lớn hơn.
Cổ họng vốn không nhỏ, lại còn nâng tone lên nữa, không giống gào thì cũng giống thét.
Tuệ Tử gan nhỏ, não chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã phản ứng rồi.
Nước mắt lã chã rơi xuống.
“Đừng khóc mà, cũng không phải anh nhắm vào em, anh không có ý đó, anh không...”
Càng giải thích lại càng khóc lớn hơn.
Tuệ Tử không muốn yếu đuối như vậy, nhưng cô không kiềm chế được.
Cô mít ướt hơn người khác nhiều, nước mắt cứ tự dưng chảy ra ngoài thôi.
“Vu Thiết Căn!”
Cùng với tiếng hét rung trời chuyển đất, Vương Thúy Hoa xách xẻng xông ra.
Đập thẳng vào mặt anh.
Vu Kính Đình giật mình né qua một bên.
“Mẹ, con đang nói chuyện với Tuệ Tử mà!”
“Mẹ đứng trên bậc thềm nhìn thấy hết rồi, nó nói năng đàng hoàng với mày, mày lại quát nó! Cổ họng mày to như thế sao không đi bán đồng nát đi? To họng thế này đi rao bán rượu, bán báo, bán vỏ kem đánh răng là ổn đấy, mày ở nhà hét cái gì?”
Vu Kính Đình ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thói quen không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477879/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.