Chương trước
Chương sau
Mây đen che kín ánh trăng.

Vu Kính Đình dừng bước, trong màn đêm đen kịt, giọng nói kìm nén của Tuệ Tử trở thành âm thanh duy nhất.

“Vương Phân Phương nói đúng, mệnh em xung khắc, bát tự của em cũng không tốt lắm“.

“May mà em không sinh sớm hơn chục năm đấy.”

“Hả?”

“Sớm hơn mấy chục năm thì suy nghĩ của em nguy hiểm lắm, chúng ta phải tin vào thuyết vô thần.”

“...” Lời nói ra từ miệng của con trai bà đồng thật chẳng có sức thuyết phục chút nào.

“Mẹ em sau khi sinh em xong chưa từng được vui vẻ, người bên cạnh em thì luôn xảy ra những chuyện không may. Bố em tìm người xem bói cho em, nói rằng mệnh em khắc gia đình.”

Lúc ở nhà họ Trần, Tuệ Tử giả vờ rất khí phách, song câu nói “mang mệnh xung khắc” kia của Vương Phân Phương quả thật đã đâm trúng chỗ đau của cô.

“Đập vỡ một miếng kính của ông ta quả thật là hời cho ông ta quá... Đi, đi đập hết kính sau sân nhà ông ta luôn.” Vu Kính Đình xoay người định quay trở lại.

“Đừng quậy! Em nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!” Tuệ Tử đấm anh một cái.

“Anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc mà! Sao ông ta không tới tìm mẹ chúng ta bói giúp? Trước khi chúng ta cưới mẹ đã bói cho em rồi, nói em vượng phu ích tử, sinh con trai tài giỏi, sinh con gái xinh đẹp, ai cưới được em nhất định gia đình sẽ phát đạt.”

“Nhưng mẹ chúng ta cũng đâu biết bói thật...”

“Mẹ chúng ta không biết bói, chả lẽ người mà ông bố lòng dạ thâm hiểm đó của em tìm tới biết bói chắc? Đều là giả hết, sao không chọn mấy lời hay ho mà tin? Sống với con ma men như bố em, ai có thể vui vẻ nổi chứ? Anh không giống vậy, em sống với anh thử xem, nhất định ngày nào cũng vui cho mà xem.”

Giẫm đạp người khác cũng không quên khen ngợi bản thân mình.

“Nhưng vịt gà nhà em không thể đẻ trứng là thật đấy, người khác nuôi lợn đẻ được rất nhiều con, nhà em nuôi thì chỉ được một mống.”

Lợn mẹ mỗi lần đẻ được 5-15 con, so sánh như thế, Tuệ Tử vẫn cảm thấy bản thân hơi xung khắc.

“Em hứa không được đánh anh, không được cấm anh lên giường, anh sẽ nói cho em một bí mật.”

“Gì thế?”

Vu Kính Đình hạ quyết tâm.

Anh định giấu nhẹm chuyện này đi, hình tượng của anh ở trong lòng Tuệ Tử không tốt, nói với cô việc bản thân đã từng làm sẽ khiến hình tượng vốn không tốt của anh nay lại phủ thêm bụi.

Nhưng cô xoắn xuýt như vậy, anh không nỡ để cô tiếp tục buồn, đành nhịn đau nói với cô sự thật.

“Không phải vịt gà nhà em không để được trứng, là anh trộm hết đó.”

“???”

“Cũng không thể nói là trộm, là lấy.” Không được đồng ý mà lấy mới là trộm, mẹ vợ cho phép rồi thì chẳng phải là lấy sao?

Trần Khai Đức suốt ngày mượn tiền mua rượu, uống say rồi thì lăn lết khắp nơi, là người ham ăn lười làm, trứng nhặt về cũng chẳng đến lượt mẹ con Tuệ Tử ăn. Bán giúp mẹ vợ còn có thể dành dụm được chút tiền cho Tuệ Tử trang trải cuộc sống.

“Tóm lại, em tuyệt đối không phải người khác gia đình, em gả qua đây, gà nhà ta sáng tối đều đẻ trứng, chắc chắn là vượng phu.” Gà một ngày đẻ 2 trứng, ai có!

“Sáng tối đều đẻ trứng còn không phải do anh đá hai cước vào ổ gà khiến gà bị dọa sinh lý bất ổn à? Cái đó không quan trọng... Anh trộm trứng gà nhà em lúc nào thế?”

“Gà đẻ buổi sáng anh lấy buổi sáng, đẻ buổi tối anh lấy buổi tối. Chờ sau khi nhà em tắt đèn, hàng rào không cao, nhảy đại một cái cũng qua.”

Nói tới trộm trứng gà, anh còn đúc kết được một quy luật.

“Phải quan sát chu kỳ, nếu nhặt trứng quá sớm, vậy thì mấy ngày sau thời gian đẻ trứng sẽ dần thay đổi, thay đổi đến khi gà đẻ vào lúc chạng vạng, lúc đó phải đợi một khoảng thời gian nữa nó mới để tiếp.”

Lý luận trộm trứng vĩ đại này khiến cho Tuệ Tử không khép được mồm.

“Vì sao cho không sủa?”

“Nó dám sửa?”

Vừa hay có một con chó đi ngang qua, Vu Kính Đình nheo mắt, hình như là chó nhà Lý Hữu Tài thì phải?

Anh vớ lấy một viên đá ném qua, thị phạm cho cô xem anh làm cách nào khiến chó trong thôn đều sợ anh.

Con chó kêu lên một tiếng, quặp đuôi chạy mất.

Tuệ Tử kinh ngạc, nhất thời không tìm thấy tiếng của mình đâu.

Chó và gà đều có đáp án rồi, vậy còn lợn?

Thật lâu sau đó.

“Mấy con lợn con nhà em thì sao?” Chắc không phải cũng bị anh trộm mang đi bán đấy chứ?

“Lợn con nào? Trồng ra sao?”

Dáng vẻ ấp a ấp úng khiến Tuệ Tử nghi ngờ.

“Có phải anh biết nội tình không?”

“Không biết.” Anh không phải là người không có nghĩa khí, bán đứng mẹ vợ, đánh chết anh cũng không làm.

“Để anh nhớ lại chút đã“.

Hôm lợn mẹ sinh, Trần Khai Đức uống say bét nhè, cô thì được đưa tới nhà bà nội, mẹ cô đỡ đẻ.

Rất có thể mẹ cô đã đem mấy con lợn con đi bán rồi, tiền đều bị mẹ cô cất túi riêng.

Lợn con không được bú sữa lợn mẹ thì sống sao đây? Nhất định có lợn mẹ của nhà khác cho ăn.

“Để em nghe ngóng xem lúc đó lợn nhà ai đẻ cùng lúc với nhà em.” Quan trọng là tra nhà anh, ai khiến anh chột dạ như vậy.

Trán Vu Kính Đình toát mồ hôi lạnh.

“Trộm mấy quả trứng gà em còn có thể nhịn, trộm cả lợn con nhà em thì tuyệt đối không được.”

“Không phải anh thật mà!”

“Vậy là ai?”

“Haiz! Vợ ơi em nhìn kìa, trăng hôm nay sao sáng thể nhỉ?” Vu Kính Đình chỉ vào mặt trăng đã bị che khuất nói nhăng nói cuội.

“Anh rất thân với mẹ em sao? Bà ấy cho phép anh trộm trứng à?” Người phụ nữ có kiến thức uyên bác nhất trong lịch sử thôn Dương Gia hỏi anh.

“Đi đi đi, mau về nhà đi, anh đói rồi!”

Vu Kính Đình sợ cô truy hỏi, cũng có sải bước về nhà.

Cô bảo anh thả xuống mấy lần mà anh đều không chịu, cô cũng không vùng vẫy nữa.

Ban đầu Vu Kính Đình còn đề phòng cô hỏi chuyện lợn con, nhưng Tuệ Tử chỉ hỏi anh chuyện khác.

“Anh thích ăn bánh gạo hay bánh ngô?”

“Màn thầu trắng.” Dù là những thứ ăn được hay không ăn được anh đều thích cả.

Vu Kính Đình nghĩ tới thứ phát triển trên cơ thể cô, không thể ăn chỉ có thể gặm, bèn liếm liếm khóe môi.

Thích quá đi mất!

“Lấy đâu ra bột mì trắng cho anh?”

“Vốn dĩ đã trắng, so với bột mì cũng không khác biệt lắm.” Anh nhỏ giọng thì thầm, chủ yếu là mềm.

“Vậy mai em làm bánh màn thầu bột ngô cho anh.” Bánh ngô hình tròn ấy.

Tuệ Tử nhất thời vẫn chưa hiểu được ẩn ý trong mấy câu chơi chữ của tên không biết xấu hổ kia.

Vu Kính Đình lại huênh hoang, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Hiếm khi vợ muốn hiểu thêm về mình, cô hỏi gì anh sẽ trả lời cái đó.

Anh công cô, một người hỏi một người đáp, ai nhìn vào cũng thấy họ là một cặp vợ chồng mới cưới tình cảm sâu đậm.

Lý Hữu Tài đứng trong sân, tim đập thình thịch.

Tên côn đồ nhà họ Vu đưa Tuệ Tử về nhà mẹ đẻ gây sự, hắn không dám hóng hớt với đám dân làng, sợ rước họa vào thân, rồi lại bị nghi ngờ.

Mẹ con nhà Liễu Lạp Mai sẽ không khai hắn ra chứ?

Lý Hữu Tài lòng như lửa đốt, con chó vàng nhà hắn cong đuôi khập khiễng chạy về.

Con chó đứng trước cổng hướng ra ngoài đường phố của nhặng lên, Lý Hữu Tài nhìn qua đó theo tiếng chó sủa.

Vu Kính Đình công Tuệ Tử đi trên con đường nhỏ ngập tràn ánh trăng, không biết bọn họ nói gì với nhau mà đứng xa như vậy vẫn nghe được tiếng cười khí thể của tên lưu manh kia.

Lý Hữu Tài nhổ một bãi nước bọt thật mạnh.

“Cho mày khoe khoang trước đây, sớm muộn gì Tuệ Tử cũng chán mày thôi.” Hắn phải suy nghĩ xem làm thế nào để tống cổ được Liễu Lạp Mai đi mà không để cô ta làm liên lụy tới mình.

Mắt thấy sắp tới nhà, Tuệ Tử cũng đã hỏi khá nhiều câu hỏi anh thích rồi, thế là liền chuyển đề tài.

“Thịt lợn tăng giá rồi hả?”

“Muốn ăn à? Ngày mai anh mang chỉ đi bán rồi mua cho em.” Người đàn ông đã đắm chìm vào sự dịu dàng của vợ không thể dứt ra được.

“Thịt lợn tăng giá rồi, vậy bắt lợn con chắc cũng đắt lắm nhỉ? Mấy con lợn con nhà em ấy, nếu bây giờ đem đi bán, khéo cũng kiếm được không ít ha, năm đó chắc là lỗ rồi?”

“Còn không phải sao, một con hơn 5kg mà mới chỉ bán được có 4 đồng... ***!” Sơ xuất quá trời ơi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.