Anh trăng mờ tỏ, Tuệ Tử cúi đầu, gió đêm thổi đến khiến lòng cô lạnh lẽo.
Vu Kính Đình bước ra khỏi hợp tác xã mua bán, đưa kẹo thuốc lá cho đứa nhóc Dương Bảo Nhi vừa lập được công lớn.
Thằng bé nhảy cẫng lên.
Tuệ Tử nhìn gương mặt vui mừng hớn hở của nó mà ngưỡng mộ không thôi. Giá mà cô cũng có được niềm vui đơn giản như vậy thì tốt biết mấy.
Vu Kính Đình bước qua, lấy từ trong túi ra một viên kẹo thuốc lá giống vậy.
“Thưởng cho em đó, sau này lại cãi nhau thì em cứ đánh trả cho anh.”
Loại kẹo này hệt như điếu thuốc, đường mạch nha trắng nõn bọc bên ngoài lớp mè đen, ngọt giòn sần sật.
Tuệ Tử lắc đầu, cô không có tâm trạng ăn uống.
“Há miệng.” Vu Kính Đình đặt viên kẹo lên môi cô, Tuệ Tử nghiêng đầu sang một bên.
“Không cần thật mà.”
“Chê bé à?” Vu Kính Đình ngậm kẹo trong miệng, cực kỳ vô lại, vừa nhìn đã biết là kẻ nghiện thuốc lá lâu năm, “Về nhà cho em ăn cái to hơn.”
Tuệ Tử đang chìm đắm trong niềm thương cảm ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ không dám tin.
Ánh đèn 50% trong hợp tác xã mua bán chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô, cái miệng nhỏ kinh ngạc đến nỗi quên cả ngậm lại, gương mặt xanh xao phút chốc ửng hồng.
“Anh nói... nói bậy bạ gì đấy?” Tuệ Tử nhìn ngó xung quanh.
Dáng vẻ chột dạ này chọc cho Vu Kính Đình cười ha ha, anh ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477877/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.