Giọng nói ta khẽ vang lên, tựa như từ nơi xa lắm vọng lại:
“Ngươi… vừa nói cái gì?”
Đêm khuya tĩnh mịch như sữa đặc sánh lại, từng tấc từng tấc được gọt mỏng đi, đến khi ánh bình minh mới hé rọi ra chút sáng mờ.
Cả một đêm không chợp mắt, lời của Thúy Đào cứ văng vẳng bên tai ta lặp đi lặp lại.
Nàng ta hoảng hốt quỳ sụp xuống:
“Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi! Tiểu thư đối tốt với nô tỳ như thế, Thúy Đào không nên nói điều bất kính về chủ tử…”
Khóe môi ta thoáng một nụ cười nhạt:
“Ta chỉ là lỡ tay mà thôi, ngươi sợ cái gì? Ngồi xuống, từ từ nói.”
Thúy Đào còn chần chừ:
“Bình thường tiểu Hầu gia cũng xem như hòa nhã, chỉ là cứ đến mùng một mười lăm, tâm tình không vui liền trút giận lên người hạ nhân.”
— Mùng một mười lăm.
Ngày tiểu khất cái c.h.ế.t, chính là rằm tháng ba năm ngoái.
Móng tay nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay, một hồi lâu sau, mới nghe giọng ta khàn khàn cất lên:
“Vậy ngươi có biết, vào ngày lễ cập kê của Khương Nguyễn… đã có một người c.h.ế.t không?”
Thúy Đào như nhớ lại chuyện chẳng lành, rùng mình một cái:
“Biết… là một nha hoàn được tuyển từ bên ngoài vào làm nô tài dẫm chân.”
“Khương Nguyễn tiểu thư cho rằng nàng ta không an phận, muốn đuổi khỏi phủ.”
“Nhưng tiểu Hầu gia lại thấy nha đầu kia diện mạo không tệ, liền đưa về viện của mình.”
“Về sau nghe người ta nói, nha đầu kia không chịu nghe lời, tiểu Hầu gia nổi giận liền dùng roi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ly/4820361/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.