Ta dùng nắp lướt qua lớp bọt trà, giọng điệu nhẹ nhàng mà không che giấu mưu ý:
“Nếu như phu nhân biết chuyện này…”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Phu nhân sẽ không tin lời ngươi đâu!”
Khương Nguyễn tái mặt, gào lên cắt lời ta, rồi cuống quýt quay đầu bỏ chạy, như thể có quỷ đuổi sau lưng, một mạch trốn về viện Phương Phi.
Kể từ hôm ấy, nàng ta không còn dám giở trò gì, cũng chẳng dám trút giận lên đầu bọn nha hoàn, chỉ sợ ta mách lại với Hầu phu nhân.
Trong giới thế gia, chuyện nuôi nô tỳ là lẽ thường, Hầu phủ cũng không ngoại lệ — mạng sống của bọn hạ nhân vốn chẳng thuộc về chính mình.
Giờ đây ta nắm quyền quản sự, lập quy định trong phủ: cấm đ.á.n.h mắng nô bộc.
Đám hạ nhân xưa nay đã quen bị hành hạ, trái tim bằng m.á.u thịt cũng giống như hạt hạnh nhân bị bóc trần lớp vỏ — chỉ còn trơ trọi, đầy chai sạn và đắng chát.
Chỉ cần cho một chút ngọt ngào, đã có thể khiến bọn họ cảm kích tận tâm can.
Đám nha đầu nhỏ thi nhau lấy lòng ta, ta liền đem bạc vụn mà Hầu phu nhân ban thưởng chia cho họ, vốn dĩ ta cũng chẳng cần dùng đến.
Thúy Đào thấy vậy liền sốt ruột:
“Tiểu thư quá tốt với họ rồi. Nhỡ ngày nào đó họ trèo lên đầu lên cổ thì khó quản lắm đấy.”
Thật thú vị.
Một kẻ mang thân phận nô bộc lại dạy chủ t.ử cách làm sao để thuần hóa chính mình.
Đến cả Hầu phu nhân khi nghe chuyện cũng không yên lòng, kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ly/4820360/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.