'Em không thể chỉ sống vì mình!' Lâm Y mím môi, 'Chỉ cần Nhất Phàm còn muốn cưới em, em không có lí do gì từ hôn! Em không muốn làm gì có lỗi vớianh ấy!'
'Vậy còn anh?' Giọng Lãnh Nghị trầm thấp mang theo chút lãnh ý, 'Anh, thì em có thể có lỗi với anh sao?'
'Em không làm gì có lỗi với anh!' Lâm Y cũng chau mày, 'Lãnh Nghị, là anhbỏ mặc em không lo trước ... Em sớm đã nói với anh em không có gì có lỗi với anh!'
'Được!' Lãnh Nghị nhìn cô gái, 'Là anh có lỗi với em... nhưng anh đã nhận lỗi, xin lỗi với em, em còn muốn anh làm thế nàothì mới chịu tha thứ cho anh?'
Lâm Y nhìn thẳng vào mắt LãnhNghị, giọng nhàn nhạt: 'Anh đúng là có xin lỗi ... nhưng đã quá muộnrồi, anh biết rõ em với Lăng Nhất Phàm đã đính hôn!'
Trên bàn ănmột mảnh trầm lặng, chỉ có bốn luồng ánh mắt không chút nhượng bộ nhìnthẳng nhau, lát sau giọng nói lành lạnh của Lãnh Nghị mới vang lên: 'Vậy chuyện này chúng ta không cần thiết phải nói tiếp nữa!'
Lâm Ynhìn chằm chằm gương mặt lãnh liệt của người đàn ông đối diện, người đàn ông đó cô đã từng yêu đến chết đi sống lại, nhưng ngược lại làm cho côđau khổ đến không muốn sống nữa, tình cảnh của đêm sinh nhật đó, hìnhảnh mái tóc dài của Tịch Họa xõa tung trên cánh tay hắn, nhiều mô hìnhcủa Tịch Họa lúc nhỏ như vậy, còn có... buổi tối đáng sợ trong căn phòng họp tối tăm trong công xưởng cũ đó ... những chuyện đau lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185526/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.