'Ừ!' Giọng người đàn ông thật mê người, khóe môi hắn nhẹ câu lên, thâm tìnhnồng đượm giăng đầy trong mắt, hắn cúi đầu, đôi môi với những đường nétrõ ràng đáp xuống môi cô gái, giọng mê người nỉ non: 'Anh yêu em!', rồinhiệt tình nghiền nát môi cô...
Kích tình lần nữa dấy lên sauchiến tranh lạnh như một tia chớp, thoáng chốc truyền khắp mỗi một tếbào trên người họ, lại như nắng hạn gặp mưa ... thân thể cô gái nhẹ runlên, hơi thở dồn dập càng lúc càng rõ ràng, cởi ra tất cả những ràngbuộc trên hai thân thể, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng giữ lấy đôi gòđầy đặn của cô gái ...
Chiến trường từ sofa dời đến trên giường,mảnh khảnh trắng nõn như tuyết cùng rắn chắc vạm vỡ màu mật ong triềnmiên giao triền, dung hợp, trằn trọc không yên, khó rời khó bỏ, trongphòng lãng đãng tiếng thở gấp, tiếng than nhẹ xen lẫn giọng nho nhỏ thìthào: 'Y Y, nói em yêu anh!' Người đàn ông hung hăng dùng sức.
'Em yêu ... anh ... Nghị, anh yêu em không? Ưm ...' Móng tay cô gái khảm sâu vào da thịt người đàn ông, hừ nhẹ một tiếng.
'Yêu ...' Bàn tay đang đáp nơi vùng ngực đầy đặn của cô gái càng thêm dùng sức.
'Anh chỉ có thể ... yêu em một người ...' Trong tiếng thở dốc, hai tay cô bám chặt đôi vai rắn chắc của người đàn ông.
'Ừ ...' Đôi môi người đàn ông đã chặn lại môi cô gái.
Căn phòng ngủ chìm trong bóng tối, đêm - thật tĩnh lặng, sau cơn kích tình, cô gái nằm gối đầu lên khuỷu tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185393/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.