'Nhất Phàm, em ...' Lời Lâm Y còn chưa nói hết thì Lãnh Nghị đã cúi xuống, gò má dán trên điện thoại của Lâm Y, lớn tiếng vừa cười vừa nói: 'NhấtPhàm, tôi với Y Y đang chuẩn bị đi ra ngoài, ừm, cậu có hứng thú đi cùng chúng tôi không?'
Đầu bên kia một trận trầm mặc, Lâm Y hơinghiêng đầu nhìn Lãnh Nghị bằng ánh mắt khác thường, Lãnh Nghị thì lạichẳng sao cả cười cười, chợt đầu bên kia vang lên tiếng của Lăng NhấtPhàm, giọng có chút lạnh: 'Lâm Y, để Lãnh Nghị nghe điện thoại!'
'Ồ, được!' Hơi sửng sốt rồi Lâm Y nhìn Lãnh Nghị, đẩy điện thoại qua cho hắn, 'Lăng Nhất Phàm muốn nói chuyện với anh!'
Môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, một tay đón lấy điện thoại, tay kia vẫn ôm lấyLâm Y, giọng hờ hững: 'Nhất Phàm, chào cậu, tôi là Lãnh Nghị!'
Đầu bên kia lại trầm mặc một hồi rồi giọng lạnh lùng của Lăng Nhất Phàm mới vang lên: 'Lãnh thiếu, tôi không biết giữa hai người xả ra chuyện gìnhưng hôm qua tôi thấy sắc mặt Lâm Y không được tốt lắm ... nếu như anhđã chọn cô ấy thì hãy đối xử tốt một chút; nếu như anh không thể đối xửtốt với cô ấy, tôi sẽ dẫn cô ấy đi!'
Nụ cười nơi khóe môi LãnhNghị chợt đông lại, đáy mắt phút chốc dâng đầy mây đen, hai người đànông nhất thời đều trầm mặc, không khí khẩn trương và gượng gạo nhưtruyền cả qua điện thoại, vây phủ lấy hai người ...
Lát sau giọng lạnh như băng của Lãnh Nghị mới vang lên: 'Lăng thiếu, cậu nhớ kỹ, Y Ylà người của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185395/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.